Bình minh vừa ló dạng trên làng Lưu Thôn, những tia nắng đầu ngày len lỏi qua mái rơm lụp xụp, phủ lên những con đường đất bụi bặm. Làng nhỏ nép mình dưới chân dãy núi cao, nơi những ngọn gió lạnh buổi sáng mang theo mùi hoa rừng và sương. Trong căn nhà gỗ cũ kỹ ở rìa làng, một thanh niên tên Hạo An đã thức dậy từ rất sớm. Anh sống cùng bà nội, người duy nhất còn lại trong gia đình sau cái chết bí ẩn của cha mẹ.
Hạo An không phải là một người đặc biệt trong mắt dân làng. Anh cao ráo, gầy, với mái tóc đen hơi lòa xòa trước trán và đôi mắt màu hổ phách sáng nhưng trầm lặng. Không ai biết nhiều về quá khứ của anh, bởi anh gần như tách biệt với thế giới bên ngoài. Những ngày của Hạo An thường trôi qua trong yên bình: đi chăn dê, lấy nước từ suối, và lặng lẽ đọc sách trong căn nhà gỗ. Nhưng ngày hôm nay, không khí bình yên dường như có điều gì đó bất thường.
Khi Hạo An mở cánh cửa gỗ cọt kẹt, một luồng gió lạnh thổi vào, khiến anh rùng mình. Xa xa, trên triền núi, một cột khói đen mỏng đang bốc lên. Anh nheo mắt nhìn, cảm giác lo lắng lan tỏa trong lòng. Làng Lưu Thôn vốn yên bình, chưa từng chứng kiến cảnh tượng này. Hạo An lập tức cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, một cảm giác bất an mà anh không thể giải thích.
“Chắc là một đám cháy nhỏ thôi…”, anh tự nhủ, nhưng giọng nói vang lên trong đầu như một lời cảnh báo: “Không, không phải chuyện bình thường đâu.”
Bà nội của Hạo An, bà Ngọc Thanh, xuất hiện sau lưng anh, với bước đi chậm rãi nhưng chắc chắn. Bà đã ngoài sáu mươi nhưng ánh mắt vẫn sáng như ngọn đèn trong đêm tối.
“Con trai, hôm nay nhìn mặt mày lạ quá… Có chuyện gì xảy ra sao?” Bà hỏi, giọng nghiêm trang nhưng ẩn chứa lo lắng.
Hạo An lắc đầu. “Chỉ là… cột khói trên núi, bà. Nó trông kỳ lạ lắm.”
Bà Ngọc Thanh không nói gì, chỉ nheo mắt nhìn lên núi. Đôi môi mím lại, rồi bà thở dài, như thể nhận ra điều gì đó từ lâu. Bà biết, nhưng không muốn báo cho Hạo An. Người già trong làng luôn giữ bí mật về những năng lực đặc biệt mà dòng họ Hạo An thừa hưởng. Bà đã cố gắng che giấu để cho cháu trai có một tuổi thơ bình thường.
Hạo An không biết, trong dòng máu của anh, ẩn chứa một quyền năng cổ xưa, mạnh mẽ và nguy hiểm, một sức mạnh mà ngay cả cha mẹ anh cũng chưa bao giờ kiểm soát được.
Buổi sáng trôi qua, Hạo An vẫn cố gắng làm những việc thường ngày, nhưng trong lòng dường như có một ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy. Cảm giác như có thứ gì đó gọi anh, thúc giục anh ra khỏi làng. Anh lặng lẽ chuẩn bị một ít đồ ăn, mặc áo choàng mỏng, và quyết định đi theo cảm giác kỳ lạ đó.
Đi qua những cánh đồng ngô, Hạo An nhìn thấy những cơn gió mang theo bụi mịn quẩn quanh. Không gian xung quanh như lắng lại, chỉ còn âm thanh lá cây xào xạc và tiếng tim anh đập. Khi anh tiến gần chân núi, cột khói đen trở nên rõ ràng hơn. Nó không phải khói từ lửa bình thường; màu đen sâu thẳm, dường như chứa thứ gì đó sống động, lay động trong không khí.
Bất chợt, một tiếng rống vang lên từ trong rừng, khiến Hạo An giật mình. Một sinh vật lạ xuất hiện: cao lớn, phủ đầy vảy đen bóng, đôi mắt đỏ rực như lửa. Sinh vật tiến về phía anh, mỗi bước đi rung chuyển mặt đất. Hạo An chưa kịp phản ứng thì cơ thể anh như bị điện giật: một dòng năng lượng nóng lan từ tim lên toàn thân, khiến anh nhảy lùi lại.
“Cái gì… đây là…?” Hạo An thốt lên. Chỉ trong khoảnh khắc, bàn tay anh bỗng phát sáng với ánh sáng màu cam đỏ, như một ngọn lửa nhỏ hiện hữu giữa lòng bàn tay.
Sinh vật dừng lại, như nhận ra thứ gì đó. Nó gầm lên, lùi lại, rồi biến mất vào bóng rừng dày đặc. Hạo An đứng sững, tim đập mạnh, mắt nhìn bàn tay đang phát sáng. Anh không biết, nhưng đây là lần đầu tiên dòng máu pháp thuật trong cơ thể anh tự kích hoạt.
Khi anh quay về làng, bà Ngọc Thanh đã đứng ở cổng, ánh mắt lo lắng. Bà kéo Hạo An vào trong nhà, nhìn thẳng vào mắt cháu.
“Con đã thấy nó… phải không?” Bà hỏi, giọng run rẩy.
Hạo An gật đầu, giọng khàn khàn. “Vâng… và tôi… tôi cảm nhận được sức mạnh… trong tay mình.”
Bà Ngọc Thanh thở dài, bước đến bàn, lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Bà mở nắp, để lộ bên trong là một viên đá sáng màu cam đỏ, như chứa một ngọn lửa nhỏ.
“Con trai… dòng máu trong con không phải bình thường. Ngọn lửa này đã ngủ quên hàng thế kỷ, nhưng giờ nó thức dậy. Cha mẹ con đã cố che giấu nó, nhưng giờ con phải biết sự thật.”
Hạo An nhìn viên đá, cảm giác ngọn lửa trong cơ thể mình như phản chiếu. Anh không hiểu hết ý nghĩa, nhưng một điều chắc chắn: cuộc đời anh sẽ không còn bình yên nữa.
Ngay lúc đó, từ phía núi, một luồng sáng chớp lóe, giống như tia sét màu cam đỏ xé toạc bầu trời. Hạo An cảm nhận một luồng năng lượng khổng lồ đang hướng về làng, cùng lúc với tiếng gầm vang rền từ xa. Anh biết, điều gì đó nguy hiểm sắp ập đến, và anh chính là người duy nhất có thể đối mặt.
Hạo An hít một hơi thật sâu, đôi mắt lóe sáng, trái tim tràn đầy quyết tâm. “Không còn đường lui… phải chuẩn bị.”
Bà Ngọc Thanh đặt tay lên vai anh, giọng nghiêm nghị nhưng ấm áp: “Con sẽ không đơn độc. Nhưng con phải học cách kiểm soát ngọn lửa, nếu không… nó sẽ hủy hoại con và tất cả những gì con yêu thương.”
Những lời nói của bà vang lên trong đầu Hạo An khi anh nhìn về phía chân trời, nơi cột khói đen vẫn âm thầm bốc lên. Một cuộc hành trình đầy nguy hiểm, phép thuật, và bí mật gia tộc đã bắt đầu. Và lần này, Hạo An biết, cuộc sống bình thường mà anh từng có… đã hoàn toàn chấm dứt.
Anh nắm chặt tay, ánh sáng ngọn lửa từ bàn tay dần lớn hơn, lan tỏa khắp cơ thể. Trong lòng anh, một niềm tin dâng lên: “Tôi sẽ trở thành người thừa kế thực sự… và sẽ chiến thắng tất cả.”