người thừa kế phép thuật

Chương 2: Hành trình bắt đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự kiện kỳ lạ trên núi, làng Lưu Thôn trở nên bình lặng hơn, nhưng trong lòng Hạo An, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Ngọn lửa tiềm ẩn trong cơ thể anh vẫn âm ỉ cháy, như một lời nhắc nhở rằng sức mạnh không thể giấu mãi. Anh biết mình phải học cách kiểm soát nó trước khi quá muộn.

Bà Ngọc Thanh dẫn Hạo An vào một gian phòng nhỏ phía sau nhà, nơi chứa đầy sách cổ, bản đồ và những vật phẩm lạ lùng mà chỉ những người thuộc dòng họ Hạo An mới biết. Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ hắt vào, tạo ra những mảng sáng tối trên sàn gỗ.

“Con sẽ phải rời khỏi làng một thời gian,” bà nói, giọng trầm như đọng sương. “Ngọn lửa trong con không phải thứ đồ chơi. Nó mạnh mẽ, nguy hiểm… và nếu không học cách kiểm soát, con sẽ tự hủy hoại chính mình.”

Hạo An cảm nhận một luồng hứng khởi xen lẫn nỗi lo: rời làng, rời bà, rời cuộc sống bình yên mà anh từng quen… nhưng cũng là cơ hội duy nhất để trở thành người thừa kế thực sự. Anh gật đầu, quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt.

“Con sẽ làm được,” anh thốt lên, giọng đầy quyết tâm. “Dù khó khăn đến đâu, tôi sẽ học cách kiểm soát nó.”

Bà Ngọc Thanh mỉm cười, rút từ trong tủ ra một cây gậy bằng gỗ đàn hương, bề mặt khắc những ký tự cổ xưa. “Đây là cây gậy của dòng họ, nó sẽ giúp con kết nối với ngọn lửa bên trong. Nhưng nhớ… nó chỉ là công cụ. Sức mạnh thật sự nằm trong chính con.”

Hạo An cầm gậy, cảm giác năng lượng chạy dọc từ tay lên khắp cơ thể, ấm áp nhưng cũng đầy uy lực. Anh khẽ thở dài, cố tập trung, để ngọn lửa trong mình không bùng ra ngoài kiểm soát.

Gặp gỡ đồng hành đầu tiên

Ngày hôm sau, bà Ngọc Thanh dẫn Hạo An đến rừng Ngọc Linh, nơi một người thầy pháp sư già đang chờ. Người này tên là Thiên Dương, một pháp sư huyền thoại từng đi khắp vùng đất phía Bắc để học hỏi phép thuật cổ xưa. Thiên Dương có mái tóc bạc trắng, đôi mắt xanh như bầu trời mùa đông, ánh nhìn sâu thẳm như soi thấu tâm can người khác.

Khi Hạo An bước vào rừng, anh cảm nhận không khí xung quanh đặc quánh, như mọi thứ đều tĩnh lặng, chờ đợi. Những tán cây già nua nghiêng mình theo gió, tạo ra những tiếng xào xạc rùng rợn. Tiếng chân anh vang vọng trên lớp lá khô, nhưng không hề làm thay đổi sự yên lặng đặc biệt của nơi này.

Một giọng nói vang lên từ phía trước:

“Người trẻ tuổi, ta đã chờ lâu.”

Hạo An nhìn theo hướng tiếng nói, thấy Thiên Dương đứng đó, tay giơ cao, ánh sáng kỳ lạ phản chiếu qua lớp áo choàng bạc. Người thầy nhìn anh, đôi mắt tinh anh, đầy tò mò và nghiêm nghị.

“Ta là Thiên Dương,” ông giới thiệu, giọng trầm nhưng uy nghi. “Ngọn lửa trong con đã thức tỉnh. Giờ ta sẽ dạy con cách kiểm soát nó, nhưng đừng quên… phép thuật không chỉ là sức mạnh, mà còn là trách nhiệm.”

Hạo An cúi đầu, nắm chặt cây gậy. “Con sẽ học, thầy.”

Thiên Dương gật đầu, rồi giơ tay vẽ những ký tự ma thuật trong không khí. Những luồng ánh sáng màu cam đỏ bay lượn quanh anh, khiến Hạo An cảm thấy ngọn lửa bên trong cơ thể mình dường như cộng hưởng, lan tỏa khắp tay chân.

Bài học đầu tiên

Những ngày đầu luyện tập, Hạo An gặp vô số khó khăn. Ngọn lửa bên trong anh không nghe lời, bùng lên bất ngờ, làm cháy khô các loại cây trong rừng, khiến anh nhiều lần thất vọng và mệt mỏi.

Thiên Dương quan sát từ xa, thỉnh thoảng nhắc nhở:

“Đừng để cảm xúc chi phối. Ngọn lửa không chỉ phản ánh sức mạnh, mà còn phản ánh tâm hồn. Nếu giận dữ, nó sẽ hủy hoại con.”

Một buổi sáng, khi Hạo An đang tập trung luyện phép “Lửa Kiềm Chế” – kỹ thuật cơ bản để kiểm soát ngọn lửa trong cơ thể – anh bất ngờ nghe tiếng cười khúc khích từ phía bụi rậm. Một cô gái xuất hiện, khoảng 16 tuổi, tóc nâu dài, mắt sáng lấp lánh.

“Chào… mình tên là Liên Nhi,” cô nói, giọng vui vẻ nhưng rắn rỏi. “Mình thấy cậu luyện phép… khá là… bốc cháy.”

Hạo An đỏ mặt, lúng túng: “À… mình… mình đang luyện tập. Xin lỗi, cậu không nên nhìn thấy.”

Liên Nhi nhún vai, cười: “Không sao đâu. Mình cũng học phép thuật, nhưng… khác với cậu. Nếu muốn, mình có thể giúp cậu một chút.”

Hạo An ngạc nhiên, nhưng thấy ánh mắt chân thành, anh gật đầu. Từ đây, Liên Nhi trở thành người đồng hành đầu tiên, giúp anh luyện tập và nhận ra những điểm yếu, đồng thời là nguồn cổ vũ tinh thần giữa những lúc mệt mỏi.

Khám phá sức mạnh mới

Một buổi chiều, khi mặt trời lặn, Hạo An quyết định thử tạo ngọn lửa lớn hơn trong lòng bàn tay. Anh hít một hơi thật sâu, tập trung vào nhịp tim và dòng năng lượng trong cơ thể. Ngọn lửa nhỏ từ từ bùng lên, rồi lan tỏa thành một quả cầu rực rỡ, tỏa nhiệt nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Liên Nhi reo lên: “Tuyệt quá! Cậu làm được rồi kìa!”

Hạo An mỉm cười, lòng tràn đầy tự tin. Lần đầu tiên, anh cảm nhận sức mạnh thực sự của mình, không còn sợ hãi, không còn bối rối.

Nhưng ngay lúc đó, bầu trời phía xa lại xuất hiện cột khói đen, cao hơn hôm trước nhiều lần, mang theo âm thanh gầm rú từ xa. Hạo An nhận ra rằng, cuộc sống yên bình đã chấm dứt hẳn. Sức mạnh của anh bắt đầu thu hút những sinh vật kỳ bí, và có lẽ… những nguy hiểm lớn đang chờ phía trước.

Thiên Dương xuất hiện, ánh mắt sắc bén:

“Cậu đã sẵn sàng chưa? Đây mới chỉ là bước khởi đầu. Con đường phía trước dài và đầy hiểm nguy. Nhưng nếu học cách kiểm soát ngọn lửa và trái tim mình… không gì là không thể.”

Hạo An nắm chặt gậy, ánh sáng ngọn lửa trong tay rực rỡ. Lần đầu tiên, anh cảm nhận rằng: mình không còn là một cậu bé bình thường. Cuộc hành trình khám phá sức mạnh, đối mặt với thử thách, và gặp gỡ những đồng hành trung thành… đã chính thức bắt đầu.

Bầu trời dần tối, rừng Ngọc Linh chìm trong bóng đêm, và từ xa, những sinh vật kỳ bí lấp ló giữa bóng tối, như chờ đợi anh bước vào một thế giới chưa từng biết. Hạo An hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định: “Mình sẽ trở thành người thừa kế thực sự. Và không ai có thể ngăn mình.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×