người thừa kế phép thuật

Chương 4: Bóng tối thức giấc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng rừng Ngọc Linh phủ một màn sương mỏng, ánh nắng len lỏi qua tán lá, tạo ra những vệt sáng nhấp nhô trên mặt đất. Hạo An đứng cạnh Liên Nhi, cảm nhận nhịp tim mình hòa cùng nhịp đập của năng lượng trong rừng. Ngọn lửa bên trong cơ thể anh vẫn âm ỉ, nhưng lần này không phải để kiểm soát cơ thể hay chống lại sinh vật đơn lẻ, mà là thử thách về tinh thần và trí tuệ, nơi phép thuật không chỉ đo bằng sức mạnh mà còn đo bằng trí tuệ, bản lĩnh và khả năng phán đoán.

Thiên Dương xuất hiện từ phía rừng sâu, đôi mắt sắc như dao, giọng trầm vang:

“Con đã vượt qua thử thách đầu tiên với sinh vật hoang dã. Nhưng hôm nay… con sẽ phải đối mặt với điều khó khăn hơn. Không chỉ là phép thuật, mà còn là sự hiểu biết về bản thân và dòng máu mà con đang sở hữu.”

Hạo An nheo mắt, hỏi: “Điều đó nghĩa là gì, thầy?”

Thiên Dương bước tới gần, giọng nghiêm nghị: “Trong dòng máu pháp thuật của con, có một ký ức cổ xưa, một sức mạnh bị phong ấn từ hàng thế kỷ trước. Nếu muốn kiểm soát nó, con phải tìm hiểu nguồn gốc, chạm vào ký ức… nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc đối diện với bóng tối bên trong chính mình.”

Liên Nhi nắm lấy tay Hạo An, ánh mắt lo lắng: “Cậu… có chắc không?”

Hạo An hít sâu, ánh sáng từ lòng bàn tay bùng lên: “Mình phải làm. Nếu không tìm hiểu, sức mạnh sẽ không bao giờ thực sự thuộc về mình.”

Hành trình vào Thung Lũng Ký Ức

Thiên Dương dẫn họ đến Thung Lũng Ký Ức, nơi được che giấu bởi những bức màn năng lượng ma thuật. Người ngoài không thể bước vào mà không có sự đồng ý của pháp sư. Khi Hạo An bước qua cánh cổng năng lượng, một cảm giác lạ lùng tràn ngập cơ thể: như thể tâm trí anh bị tách ra khỏi cơ thể, nhưng mọi giác quan đều trở nên sắc bén hơn.

Liên Nhi nắm tay anh, đồng hành cùng anh qua vùng đất kỳ lạ. Cả thung lũng như sống động, cây cối, sỏi đá, và ánh sáng đều phát ra những rung động kỳ bí. Hạo An nhận ra rằng không gian này phản chiếu tâm hồn và ký ức, và ngọn lửa trong anh có thể tương tác với những rung động này.

Thiên Dương đứng lại bên cạnh, giọng trầm: “Bây giờ, con sẽ đối diện với bóng tối trong chính bản thân. Ngọn lửa sẽ chỉ mạnh nếu con hiểu và chấp nhận nó. Mỗi bước đi, mỗi quyết định, đều ảnh hưởng đến sức mạnh mà con sở hữu.”

Hạo An cảm nhận cơ thể nóng ran, nhưng lần này là cảm giác kích thích, không phải sợ hãi. Anh bước đi, lòng tập trung, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Gặp bóng ma quá khứ

Khi đi sâu vào thung lũng, Hạo An nhìn thấy những hình ảnh mờ ảo của cha mẹ, hiện ra như sống động nhưng lặng im. Anh nhận ra rằng ký ức họ để lại trong anh là một phần sức mạnh chưa được khai phá.

Một hình ảnh khác xuất hiện: một người đàn ông cao lớn, đôi mắt đỏ rực, bước ra từ bóng tối. Người này giống cha anh nhưng đồng thời mang nét nguy hiểm, đáng sợ. Hạo An nhận ra đây là phản chiếu bóng tối trong dòng máu mình, phần sức mạnh chưa được kiểm soát và đầy hắc ám.

Người đàn ông đỏ mắt gầm lên: “Ngươi… đã sẵn sàng chấp nhận quyền năng chưa? Hay ngươi chỉ là một cậu bé sợ hãi?”

Hạo An lùi lại, nhưng ánh lửa trong tay anh bùng lên dữ dội, phản chiếu sự quyết tâm: “Mình… không sợ! Mình sẽ kiểm soát sức mạnh của mình, không để nó hủy hoại bản thân và những người mình yêu thương!”

Bóng tối lao tới, tấn công anh bằng những luồng năng lượng hắc ám. Hạo An phải vừa di chuyển vừa điều khiển ngọn lửa trong cơ thể để tạo ra lá chắn. Liên Nhi bên cạnh, sử dụng phép thuật ánh sáng để hỗ trợ, tạo ra một vòng bảo vệ tạm thời.

Trận đấu kéo dài, ánh sáng của ngọn lửa và bóng tối giao nhau, tạo ra những luồng tia màu cam và tím rực rỡ trong thung lũng. Mỗi lần Hạo An kiểm soát được luồng năng lượng hắc ám, ngọn lửa bên trong cơ thể anh càng mạnh mẽ, càng sáng hơn.

Khai phá sức mạnh tiềm ẩn

Thiên Dương quan sát từ xa, gật đầu: “Tốt lắm… Con đang bắt đầu hiểu. Ngọn lửa trong con không chỉ là phép thuật vật lý, mà là tâm lực, sự kết hợp giữa trí tuệ, cảm xúc và năng lượng dòng máu cổ xưa.”

Hạo An tập trung toàn bộ, ánh mắt lóe sáng. Ngọn lửa trong tay anh bùng lên, hợp nhất với ký ức của cha mẹ, tạo thành một luồng ánh sáng rực rỡ bao trùm toàn bộ thung lũng. Bóng ma hắc ám gầm lên lần cuối, rồi tan biến, để lại không gian tĩnh lặng.

Liên Nhi chạy đến, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên và khâm phục: “Cậu… cậu thật sự mạnh mẽ! Mình chưa bao giờ thấy ai kiểm soát phép thuật như cậu!”

Hạo An thở dài, mồ hôi nhễ nhại trên trán, nhưng trong lòng tràn đầy tự tin. Lần đầu tiên, anh cảm nhận được toàn bộ sức mạnh tiềm ẩn trong dòng máu mình. Nhưng đồng thời, anh biết rằng nguy cơ từ thế lực hắc ám ngoài kia vẫn còn, và đây chỉ là bước đầu.

Dấu hiệu thế lực đen tối

Khi họ rời thung lũng, ánh sáng mặt trời chiếu qua sương mù, nhưng từ xa, những bóng đen lấp ló giữa rừng già, dõi theo từng bước chân của Hạo An. Một âm thanh kỳ bí vang lên: tiếng thì thầm như từ hư không, cảnh báo về một thế lực hắc ám đang chuẩn bị tấn công.

Thiên Dương quay lại, ánh mắt sắc bén: “Con đã bước qua cánh cửa đầu tiên. Nhưng đừng quên… sức mạnh chỉ là công cụ. Kẻ địch ngoài kia không chỉ muốn ngọn lửa của con… họ còn muốn phá hủy cả con người con. Hãy cảnh giác.”

Hạo An nắm chặt cây gậy, ánh lửa từ lòng bàn tay rực sáng: “Mình hiểu… Mình sẽ không để ai kiểm soát hoặc hủy hoại ngọn lửa này.”

Liên Nhi nắm tay anh, ánh mắt lấp lánh quyết tâm: “Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu, cùng nhau vượt qua tất cả.”

Rừng Ngọc Linh chìm vào bóng tối, nhưng ánh sáng ngọn lửa trong Hạo An như một ngôi sao rực rỡ, chiếu sáng con đường phía trước – một hành trình đầy phép thuật, hiểm nguy, và bí ẩn chưa từng biết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×