Đêm đó, sau cái chạm môi đầy ẩn ý của Minh, Mai không thể chợp mắt. Cô nằm đó, lắng nghe từng tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường, từng tiếng quạt trần quay đều đều. Chiếc quạt không đủ sức xua đi cái nóng oi ả của đêm hè Sài Gòn, cũng như không thể xua đi ngọn lửa dục vọng đang cháy âm ỉ trong cô.
Cảm giác tội lỗi và khao khát đấu tranh trong lòng Mai. Cô biết Minh đã cố ý, và cô đã không phản ứng đủ mạnh. Sự yếu đuối đó khiến cô tự căm ghét mình, nhưng đồng thời, nó cũng mở ra một cánh cửa cấm kỵ mà cô thầm muốn bước vào.
Khoảng hai giờ sáng, Mai không chịu nổi nữa. Cơn nóng bức, cộng thêm sự bứt rứt trong lòng, khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Cô bật dậy, cởi bỏ chiếc áo ngủ dài tay đã thấm mồ hôi, thay bằng một chiếc áo hai dây bằng lụa mỏng và chiếc quần short ngắn cũn. Cô quyết định xuống bếp uống một cốc nước lạnh.
Căn nhà chìm trong bóng tối. Ánh sáng từ chiếc đèn ngủ nhỏ ở hành lang chỉ đủ để soi rõ đường đi. Mai bước đi nhẹ nhàng, sợ làm Bà Thoa tỉnh giấc.
Khi cô đi ngang qua cửa phòng Minh, một tiếng động nhỏ vang lên. Cô dừng lại. Có tiếng thở dài, rồi tiếng nước đổ ùng ục, như ai đó đang mở vòi nước trong phòng.
Mai tự nhủ phải đi thẳng, nhưng cô không thể. Giống như bị một lực hút vô hình kéo lại, cô chậm rãi bước đến gần cửa phòng Minh. Cửa phòng chỉ khép hờ.
Qua khe cửa, Mai thấy một bóng hình đứng trước gương. Là Minh.
Cậu ta không bật đèn, nhưng ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ hắt vào, đủ để Mai nhìn thấy rõ. Minh đang đứng đó, trần nửa trên, mồ hôi chảy ròng ròng trên cơ bắp cuồn cuộn. Cậu ta vừa rửa mặt. Chỉ mặc một chiếc quần đùi boxer bó sát màu đen, cơ thể cậu ta như một tác phẩm điêu khắc sống động, đầy sức sống và nam tính.
Sự trần trụi, mạnh mẽ đó như một cú đánh mạnh vào thần kinh Mai. Cô đã quen với hình ảnh người chồng gầy gò, điềm đạm. Giờ đây, đứng trước cô là một người đàn ông trẻ tuổi, căng tràn sinh lực.
Minh vừa lau mặt bằng khăn, vừa xoay người về phía cửa. Khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người giao nhau qua khe cửa hẹp.
Mai giật mình, lùi lại. Cô muốn chạy, nhưng Minh đã kịp thời lên tiếng.
"Chị dâu?" Giọng Minh trầm khàn, mang theo chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng chuyển thành sự thỏa mãn không thể che giấu.
Mai lắp bắp: "Chị... chị xuống uống nước."
Minh bỏ chiếc khăn xuống. Cậu ta không hề tỏ vẻ bối rối hay vội vã che đậy cơ thể. Ngược lại, cậu ta bước hẳn ra ngoài hành lang, đứng đối diện Mai.
"Nóng quá à?" Minh hỏi, ánh mắt lướt qua bộ đồ ngủ mỏng tang, hở hang của Mai.
Lần này, đến lượt Minh nhìn cô một cách trần trụi và táo bạo. Dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, chiếc áo lụa mỏng gần như trong suốt, phơi bày đường cong cơ thể Mai một cách rõ ràng.
Mai cảm thấy da thịt mình nóng rực dưới cái nhìn của cậu ta. Cô ôm chéo tay che ngực, một hành động vô ích.
"Ừ... nóng quá," Mai đáp, giọng run rẩy.
Minh tiến thêm một bước, khoảng cách giữa họ lại bị rút ngắn đến nguy hiểm.
"Em cũng nóng," Minh thì thầm. "Nóng từ bên trong, không khí không giải quyết được."
Cậu ta không hề chạm vào cô, nhưng bầu không khí xung quanh họ đặc quánh lại, chứa đầy dục vọng bị kìm nén.
Mai cố gắng giữ bình tĩnh: "Em... em nên vào ngủ đi. Muộn rồi."
Minh nhếch mép, một nụ cười đầy khiêu khích, giống như đêm say rượu. Cậu ta đưa tay lên, vuốt nhẹ phần cơ ngực còn ướt mồ hôi.
"Em nghĩ em sẽ không ngủ được đâu, chị dâu. Chị cũng thế mà, đúng không? Nếu không, chị đã không mặc đồ như vậy và đứng trước cửa phòng em vào giờ này."
Lời nói của Minh như một mũi tên trúng tim đen. Mai đau đớn và giận dữ. Cô cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng lại không thể phủ nhận sự thật rằng cô đã cố tình để Minh nhìn thấy mình.
"Đồ ăn nói xấc xược!" Mai hạ giọng, cố gắng tỏ ra giận dữ.
Minh không hề nao núng. Cậu ta nghiêng đầu, ánh mắt đen sâu nhìn thẳng vào cô, như muốn xuyên thấu tâm can cô.
"Em xấc xược, hay chị dâu đang lừa dối chính mình? Chị có thể lừa mẹ, lừa anh Tuấn, nhưng không lừa được em, Mai. Em nhìn vào mắt chị là biết. Chị khao khát điều gì."
Minh dùng ngón tay cái, chỉ vào ngực trái cô, nơi trái tim đang đập loạn xạ.
"Nó kêu gào," cậu ta nói.
Cái chạm đó, dù chỉ là một cái chạm tượng trưng vào vị trí trái tim, lại khiến Mai run rẩy hơn bất kỳ hành động khiếm nhã nào khác. Nó không chỉ là sự xâm phạm thể xác, mà là sự xâm lấn tinh thần, sự trần trụi hóa tâm hồn cô.
Mai cuối cùng cũng tìm lại được chút lý trí, đẩy mạnh Minh ra, dù chỉ là một cú đẩy nhẹ vào không khí.
"Em im đi! Đừng nói nữa!" Cô thốt lên, giọng nghẹn lại. Nước mắt không rõ vì giận dữ hay vì sự tủi hổ.
Minh lùi lại một bước, nụ cười biến mất, thay vào đó là ánh mắt đầy chiếm hữu.
"Được, em sẽ im. Nhưng đêm nay, chị dâu sẽ ngủ ngon chứ? Nếu không, em luôn ở đây."
Cậu ta quay người, bước vào phòng, không quên để lại một câu nói thầm thì, đầy ẩn ý.
"Đừng quên, chị dâu... đêm nay em không khóa cửa."
Cửa phòng khép lại. Mai đứng một mình trong bóng tối, cảm thấy cơ thể vừa bốc hỏa, vừa lạnh toát. Cô không uống nước nữa. Cô lao về phòng mình, khóa chặt cửa lại.
Cô ngã xuống giường, ôm lấy khuôn mặt đang cháy bừng.
Cô đã bị Minh khiêu khích, bị cậu ta nhìn thấu và chế giễu.
Nhưng điều tồi tệ nhất là: lời mời gọi cuối cùng của Minh – "Đêm nay em không khóa cửa" – cứ vang vọng trong đầu cô như một tiếng gọi ma mị, đầy cám dỗ. Cô biết, chỉ cần một bước chân sai lầm, ranh giới đạo đức sẽ hoàn toàn sụp đổ. Cô đang đứng trên bờ vực thẳm của dục vọng, và người em chồng đang chờ sẵn để đẩy cô xuống.