Sáng hôm sau, quán trà lại vang lên tiếng chuông cửa quen thuộc. Lạc Nhược vừa cắm những bông cúc tươi vào bình, vừa nghe tiếng bước chân nhè nhẹ của vị khách đặc biệt – Thẩm Dực. Anh bước vào, tay cầm chiếc túi trà quý mà hôm qua Nhược đã nhận, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng có phần dịu dàng hơn trước.
“Chào Nhược. Hôm nay tôi đến để học cách pha trà như cô hứa,” anh nói, giọng trầm nhưng ẩn ý hóm hỉnh khiến Nhược không khỏi hơi đỏ mặt.
“Dạ… được chứ,” Nhược trả lời, cố giữ bình tĩnh, nhưng trái tim cô đã nhảy loạn nhịp. Cô dẫn anh đến bàn pha trà, nơi đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ: ấm trà bằng gốm trắng, chén trà nhỏ, cân, nước sôi và những lá trà mới hái sáng nay.
“Đầu tiên, anh phải biết cách chọn lá trà. Không phải tất cả lá đều giống nhau, mỗi loại lá đều có hương vị riêng,” Nhược giải thích, đôi tay khéo léo đưa từng lá trà lên, để Thẩm Dực quan sát.
Anh cúi xuống, nhìn từng lá, ánh mắt chăm chú. “Nhìn thì đơn giản, nhưng khi làm thật… hẳn là không dễ dàng,” anh nói.
Nhược cười khẽ: “Anh sẽ thấy, trà không chỉ là lá và nước, mà còn là cảm xúc khi pha. Nếu vội vàng, trà sẽ mất đi hương vị tinh khiết.”
Thẩm Dực gật đầu, chăm chú học từng bước. Khi Nhược rót nước sôi vào ấm, anh cũng bắt chước, nhưng hơi vụng về khiến nước chảy ra mép ấm. Nhược vội vàng đưa tay giúp anh, hai bàn tay chạm nhau, và cả hai đều cảm thấy một luồng điện nhẹ chạy qua.
“Anh… cẩn thận hơn một chút,” Nhược nói, giọng vừa nghiêm nghị vừa trêu chọc.
“Dạ,” Thẩm Dực đáp, ánh mắt lấp lánh, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm túc.
Buổi học pha trà trở nên sinh động hơn hẳn. Anh làm sai vài lần, khiến Nhược phải sửa, và mỗi lần như vậy, giữa họ lại nảy sinh những khoảnh khắc hài hước, khiến không khí trong quán vừa nghiêm túc vừa vui nhộn. Khách quen bước vào, nhìn hai người pha trà cùng nhau, không khỏi mỉm cười trước sự tương tác đáng yêu của họ.
Khi ấm trà cuối cùng đã hãm xong, Nhược đặt chén trà trước mặt Thẩm Dực: “Hãy thử xem, hương vị hôm nay khác với hôm qua, vì anh đã pha.”
Thẩm Dực nhấc chén trà lên, hít một hơi thật sâu. Hương trà hoa nhài thoang thoảng, hòa quyện với mùi gốm ấm, khiến anh nhắm mắt, tận hưởng. Khi mở mắt, anh nhìn Nhược, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Cô… pha trà cùng tôi, nhưng lại khiến tôi mất tập trung. Hương trà… và cô, đều rất quyến rũ,” anh nói, giọng trầm nhưng ẩn chứa nụ cười.
Nhược đỏ mặt, cúi đầu, cố nhịn cười. “Anh… đừng nói linh tinh nữa,” cô nói, nhưng giọng đã mềm mại hơn, mang chút e thẹn.
Sau buổi học, Thẩm Dực vẫn chưa muốn rời đi. Anh đứng bên cửa sổ, nhìn ra con phố nhỏ, rồi quay lại nhìn Nhược:
“Nhược, tôi muốn hôm nay chúng ta thử một loại trà khó hơn, loại mà cô nói chỉ có thể pha đúng khi thực sự cảm nhận.”
Nhược hơi ngạc nhiên, nhưng ánh mắt sáng lên. “Dạ, được. Đây là loại trà hoa sen quý, phải thật nhẹ nhàng, không vội vàng, và phải hòa nhịp với hương trà.”
Họ cùng nhau chuẩn bị, từ việc chọn lá, rửa lá, hãm trà đến rót nước vào chén. Lần này, Thẩm Dực cẩn thận hơn, từng động tác chậm rãi, như thể muốn ghi nhớ mọi cử chỉ của Nhược. Nhược nhìn anh, tim lại rung lên từng nhịp.
Khi chén trà hoa sen được rót ra, hương thơm dịu dàng lan tỏa khắp quán. Thẩm Dực đưa chén trà lên, nhắm mắt thưởng thức. Anh mở mắt, nhìn Nhược:
“Hương trà hôm nay… khác với hôm qua. Có vẻ như… hương vị ngọt ngào hơn.”
Nhược cười khẽ, đỏ mặt: “Anh… lại nói linh tinh rồi.”
Trong buổi chiều yên bình, hai người vừa pha trà, vừa trò chuyện về trà, về những điều nhỏ nhặt trong đời sống. Thẩm Dực kể về sở thích, về những chuyến đi xa, còn Nhược kể về quán trà, về những kỷ niệm tuổi thơ gắn liền với trà.
Một khoảnh khắc, khi Nhược cúi xuống lấy thêm lá trà, Thẩm Dực nhẹ nhàng đặt tay lên bàn, che tay cô, nụ cười thoáng qua trên môi:
“Đừng lo, tôi sẽ giúp cô.”
Nhược nhìn anh, tim đập nhanh. Cô không biết tại sao, nhưng cảm giác an toàn, ấm áp lan tỏa trong lòng. Hai người cùng nhau hoàn thành ấm trà, nhưng không khí xung quanh đã thay đổi – từ yên bình sang một sự thân mật tinh tế, đầy rung động.
Ngày hôm đó, quán trà tràn ngập tiếng cười. Những khách quen bước vào, nhìn Nhược và Thẩm Dực pha trà cùng nhau, không khỏi tò mò và thích thú. Ai cũng cảm nhận được không khí khác thường – vừa yên bình, vừa ngọt ngào, vừa tràn đầy những rung động đầu tiên.
Chiều muộn, khi ánh nắng xiên qua khung cửa, Thẩm Dực đứng dậy, chuẩn bị rời quán. Anh đưa cho Nhược một chiếc túi nhỏ, bên trong là một loại trà hoa sen quý.
“Cô thử xem, hôm nay anh đã pha theo cách cô chỉ dẫn. Hy vọng cô thích.”
Nhược nhận túi trà, ánh mắt lấp lánh: “Cảm ơn anh… Thật tuyệt.”
Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Hẹn gặp lại Nhược. Lần tới, tôi muốn thử pha trà với cô lần nữa… và… có thể, tôi sẽ học được nhiều điều hơn nữa.” Giọng anh trầm ấm, nụ cười ẩn ý khiến Nhược đỏ mặt.
Khi anh bước ra khỏi quán, Nhược đứng lặng nhìn bóng dáng anh xa dần, lòng tràn đầy cảm giác ấm áp và háo hức. Cô biết rằng, từ hôm nay, Thẩm Dực không chỉ là khách quen bình thường nữa – anh đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống yên bình của cô, mang theo những rung động ngọt ngào và những khoảnh khắc đầy bất ngờ.
Buổi tối, Nhược ngồi bên cửa sổ, nhấp một ngụm trà hoa sen, hương thơm dịu dàng lan tỏa. Cô mỉm cười, nghĩ về Thẩm Dực – về ánh mắt, nụ cười, và những lần chạm tay bất ngờ. Cảm giác vừa hồi hộp, vừa ấm áp lan tỏa, khiến cô biết rằng, câu chuyện giữa hai người mới chỉ bắt đầu.
Và từ khoảnh khắc đó, Nguyệt Trà Quán không chỉ là nơi thưởng thức trà, mà còn là nơi bắt đầu những rung động tinh tế, những khoảnh khắc ngọt ngào, và một câu chuyện tình cảm đầy hứa hẹn giữa Lạc Nhược và Thẩm Dực.