Buổi sáng hôm sau, quán Nguyệt Trà Quán lại vang lên tiếng chuông cửa quen thuộc. Lạc Nhược vừa lau bàn, vừa nghe tiếng bước chân quen thuộc của Thẩm Dực. Anh bước vào, vẻ lạnh lùng nhưng ánh mắt lại mang theo một chút tinh nghịch, khiến Nhược không khỏi mỉm cười.
“Nhược, hôm nay cô có kế hoạch gì đặc biệt cho tôi không?” Anh hỏi, giọng trầm ấm.
“Dạ… kế hoạch đặc biệt á? Chắc là học pha trà như hôm qua thôi,” Nhược đáp, mặt đỏ lên, cố nhịn cười.
Thẩm Dực cười khẽ, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái: “Học pha trà thì cũng được, nhưng tôi muốn cô thử dạy tôi một bí quyết trà đặc biệt – bí quyết khiến trà trở nên ngọt ngào như cô.”
Nhược vừa ngạc nhiên vừa đỏ mặt, lúng túng: “Anh… nói linh tinh rồi đó.”
Anh chỉ mỉm cười, đi tới bàn pha trà, bắt đầu lấy dụng cụ. Lần này, Nhược quyết định cho anh thử một loại trà đòi hỏi kỹ thuật tinh tế hơn – trà hoa nhài sen cổ, loại trà mà nếu pha không đúng cách, hương vị sẽ mất đi hoàn toàn.
“Đây là loại trà khó. Phải thật nhẹ nhàng, kiên nhẫn, và chú ý đến từng chi tiết. Không được nóng vội,” Nhược vừa nói, vừa cẩn thận chỉ cho anh cách chọn lá, cân lượng trà và kiểm soát nhiệt độ nước.
Thẩm Dực nghiêm túc, nhưng lại có phần vụng về. Khi anh cầm ấm, nước nóng chảy ra mép, nhỏ giọt xuống bàn. Nhược vội vàng đưa tay hứng, vô tình chạm tay anh. Khoảnh khắc ấy, cả hai đều lặng người, ánh mắt chạm nhau, tim nhịp nhanh.
“Anh… cẩn thận hơn,” Nhược nói, giọng vừa nghiêm nghị vừa trêu chọc.
“Dạ… cô thật nghiêm khắc,” anh đáp, nụ cười thoáng qua, khiến cô không khỏi đỏ mặt.
Quán trà trở nên sống động hơn hẳn. Khách quen bước vào nhìn hai người pha trà cùng nhau, không khỏi mỉm cười trước cảnh tượng đáng yêu. Một bà khách trung niên nói nhỏ với người bên cạnh:
“Nhìn hai người pha trà mà thấy vui ghê, giống như thấy con chim non học bay.”
Nhược nghe vậy, vừa đỏ mặt vừa bật cười. Thẩm Dực cũng cười khẽ, đôi mắt lóe lên vẻ thích thú.
Sau một hồi, ấm trà cuối cùng cũng hoàn tất. Thẩm Dực nhấc chén trà lên, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt tận hưởng hương thơm. Khi mở mắt, ánh mắt anh dừng lại ở Nhược:
“Hương trà hôm nay… khác với hôm qua. Có vẻ… ngọt hơn,” anh nói, giọng trầm, ánh mắt ấm áp.
Nhược cười khẽ: “Anh… lại nói linh tinh rồi.”
Buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Sau khi pha trà xong, Thẩm Dực đề nghị:
“Nhược, hôm nay chúng ta thử một trò vui nhé. Tôi muốn cô đoán xem trà nào của tôi ngon hơn.”
Nhược nhíu mày, tò mò: “Trò vui gì thế?”
Anh lấy ra hai ấm trà nhỏ, một ấm là trà do Nhược pha, một ấm là trà anh tự thử pha. “Hãy thử xem trà nào đúng chuẩn hơn,” anh nói, ánh mắt đầy thách thức.
Nhược nhận ra đây là một cơ hội tốt để anh học cách cảm nhận trà tinh tế. Cô nhấp một ngụm trà đầu tiên, nhắm mắt, và bất ngờ. “Hương trà… anh pha có chút khác biệt, nhưng vẫn khá ngon. Thật ra, tôi còn học được vài bí quyết từ anh nữa.”
Thẩm Dực cười khẽ, đôi mắt lóe lên niềm vui. “Vậy sao… vậy có nghĩa là chúng ta học lẫn nhau?”
Nhược gật đầu, lòng cảm thấy ấm áp. “Dạ, học lẫn nhau. Nhưng anh phải chịu khó lắng nghe tôi, không được nóng vội.”
Cả buổi sáng trôi qua trong tiếng cười và hương trà. Thẩm Dực học hỏi nhanh chóng, nhưng vẫn có những lần vụng về khiến Nhược phải giúp đỡ. Một lần, khi anh cầm ấm trà, nước nóng chảy ra ngoài bàn, Nhược vội vàng đặt tay anh, vừa tránh nước vừa kéo anh lại gần. Khoảnh khắc ấy, tim cả hai như lỡ nhịp, không nói nên lời.
Buổi chiều, trời bắt đầu mưa nhẹ. Thẩm Dực không quên mang theo chiếc ô, bước vào quán. Nhược nhìn thấy anh, chạy ra cửa, lo lắng: “Anh… anh không ướt sao?”
“Không sao, có cô ở đây, tôi không lạnh,” anh đáp, giọng trầm ấm. Ánh mắt dịu dàng, nụ cười thoáng qua khiến Nhược đỏ mặt.
Họ cùng nhau pha trà, trò chuyện về những ngày mưa, về những hương vị trà mà chỉ trong mùa mưa mới có. Thời tiết lạnh, nhưng quán trà trở nên ấm áp lạ thường. Những cử chỉ nhỏ nhặt – đặt tay lên bàn giúp nhau, trao cho nhau tách trà vừa pha – khiến cả hai ngày càng gần gũi.
Khách quen nhìn vào quán, không khỏi mỉm cười. Một cụ già đến thưởng trà, thì thầm:
“Nhìn hai người ấy, trà cũng ngọt lạ thường…”
Nhược nghe vậy, vừa đỏ mặt vừa cười khẽ. Cô nhận ra rằng, từ khi Thẩm Dực xuất hiện, không chỉ quán trà thay đổi – mà chính cô cũng thay đổi. Trái tim cô rung lên từng nhịp, mỗi lần nhìn anh, cảm giác vừa hồi hộp vừa ngọt ngào.
Chiều muộn, khi mưa ngớt, Thẩm Dực đứng dậy, chuẩn bị rời quán. Anh đưa cho Nhược một chiếc túi nhỏ, bên trong là loại trà hoa nhài sen quý mà anh vừa pha.
“Cô thử xem, hôm nay tôi đã làm theo cách cô chỉ dẫn. Hy vọng cô thích,” anh nói, ánh mắt dịu dàng.
Nhược nhận túi trà, mắt lấp lánh: “Cảm ơn anh… thật tuyệt.”
Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý tứ: “Hẹn gặp lại Nhược. Lần tới, tôi muốn thử pha trà với cô lần nữa… và… học thêm nhiều bí quyết nữa từ cô.”
Khi anh rời đi, Nhược đứng lặng nhìn bóng dáng anh khuất dần trong mưa, tim cô nhảy loạn nhịp. Buổi tối, cô ngồi bên cửa sổ, nhấp một ngụm trà, hương nhài thoang thoảng. Cô mỉm cười, nghĩ về Thẩm Dực – về ánh mắt, nụ cười, và những khoảnh khắc vụng về nhưng ngọt ngào.
Cô biết rằng, câu chuyện giữa hai người mới chỉ bắt đầu. Và từ hôm nay, Nguyệt Trà Quán không chỉ là nơi thưởng thức trà, mà còn là nơi bắt đầu những rung động tinh tế, những khoảnh khắc ngọt ngào, và một tình cảm đầy hứa hẹn giữa Lạc Nhược và Thẩm Dực.
Buổi tối kết thúc trong không khí yên bình, nhưng trong lòng Nhược, những rung động ngọt ngào vẫn còn lan tỏa. Cô nhấp một ngụm trà cuối cùng, thầm nghĩ: “Có lẽ… mỗi ngày sẽ là một bất ngờ mới với anh.”
Và đúng như vậy, từ khoảnh khắc vụng về nhưng ngọt ngào hôm nay, tình cảm giữa hai người bắt đầu nảy nở một cách tự nhiên, nhẹ nhàng mà tinh tế – như từng làn khói trà mỏng manh lan tỏa khắp quán, mang theo hương vị ngọt ngào và ấm áp.