Sáng sớm. Ánh nắng nhạt như sợi tơ mỏng xuyên qua màn sương. Trên ngôi miếu đổ nát, khói từ đống lửa đêm qua vẫn còn âm ỉ bốc lên.
Lạc Trần ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đầu gối. Trước mặt hắn, mảnh ngọc đen vỡ lơ lửng, phát ra thứ ánh sáng yếu ớt như hơi thở sắp tắt.
Đó là linh mạch duy nhất còn sót lại của Vô Cực Tông.
Trong thân thể hắn, luồng linh khí yếu ớt từ đêm trước vẫn đang chảy. Nó không đủ để đả thông kinh mạch, nhưng đủ để giữ cho đan điền ấm áp — thứ cảm giác mà hàng trăm năm qua, không người nào trên nhân gian còn cảm nhận được.
Hắn mở mắt, nhìn về phía cô bé đang ngồi co ro ở góc tường.
“Tiểu Linh, ngươi dậy rồi sao?”
Đứa bé gật đầu, đôi mắt to tròn nhưng tràn đầy sợ hãi.
“Huynh… còn sống à? Hôm qua… huynh sáng lên như sao...”
Lạc Trần mỉm cười.
“Không phải sáng lên. Là linh khí – thứ đã biến mất khỏi nhân gian.”
“Linh… khí? Là thứ mà cha ta từng nói người tu tiên dùng để bay?”
“Phải. Nhưng giờ nó chỉ còn lại trong huyết mạch của một người.”
Cô bé nhìn hắn, im lặng rất lâu rồi hỏi nhỏ:
“Là huynh sao?”
“Không. Là chúng ta.”
Hơi thở đầu tiên của đạo mới
Ngày hôm ấy, Lạc Trần bắt đầu dạy Tiểu Linh cách cảm nhận linh khí.
Không có thiên căn, không có đạo mạch, không có pháp quyết cổ xưa. Chỉ có một hơi thở, một tấm lòng.
Hắn nhặt một cành cây, vẽ lên mặt đất mấy vòng tròn.
“Đây là tâm. Đây là ý. Đây là khí. Tâm sinh ý, ý dẫn khí. Dù không có linh khí trời đất, ngươi vẫn có thể dẫn khí từ chính huyết mạch mình.”
Tiểu Linh cố gắng làm theo. Cô bé hít sâu, nhắm mắt. Một lúc sau, chỉ thấy gương mặt nhăn nhó, rồi bật ho khan.
Lạc Trần bật cười:
“Không sao. Tu hành chưa bao giờ là chuyện dễ. Ngươi mới tám tuổi, đã dám thử, là giỏi rồi.”
Cô bé nhìn hắn, đôi mắt lóe lên ánh quyết tâm:
“Vậy ta sẽ cố nữa. Ta không muốn làm người yếu.”
Hắn gật đầu.
“Nếu nhân gian còn một người dám nói thế, đạo chưa từng mất.”
Truyền thừa Vô Cực
Buổi tối, khi trăng lên, Lạc Trần lấy từ túi cốt tro ra một mảnh ngọc khác — Ngọc Phù Tổ Đạo, chứa tàn niệm của sư phụ hắn.
Hắn nhỏ một giọt máu vào, ánh sáng từ ngọc lập tức trỗi dậy, hiện ra bóng người mờ ảo: Chân Quân Vô Nhai.
“Trần nhi… ngươi còn sống?” – giọng vọng ra, yếu ớt như đến từ đáy vực.
Lạc Trần quỳ xuống, nước mắt rơi trên đất:
“Sư phụ, linh khí đã tuyệt. Nhưng đệ tử… đệ tử đã cảm ứng được một hạt linh quang mới.”
Bóng người run lên, dường như xúc động:
“Tốt… rất tốt. Thiên đạo không hoàn toàn tàn, nếu còn người giữ tâm. Hãy ghi nhớ — đạo pháp không nằm trong pháp quyết, mà ở lòng người hướng đạo.”
“Sư phụ, ta nên làm gì để giữ lại đạo?”
“Truyền… hãy truyền cho người khác. Một đạo sống khi có người tiếp nối. Khi nhân gian còn người học đạo, thì linh khí sẽ tìm đường trở lại.”
Ánh sáng từ ngọc phai dần, chỉ còn lời cuối cùng vang vọng:
“Hãy đi xuống nhân gian, Lạc Trần. Hãy mang đạo đến với người phàm.”
Ngọc vỡ.
Gió nổi lên.
Lạc Trần đứng lặng hồi lâu, rồi cúi người lạy ba lạy thật sâu.
“Đệ tử tuân mệnh.”
Hành trình xuống nhân gian
Sáng hôm sau, hai người rời ngôi miếu, theo hướng Nam mà đi. Đường dài, trời xám.
Khắp nơi, chỉ còn phế tích: những thành trì sụp đổ, những ngọn núi bị cắt đôi vì đạo khí nổ tung trong đại kiếp. Dưới chân, xương trắng của người phàm lẫn tu sĩ phủ kín con đường.
Họ đi qua Thương Vân Thành, nơi từng là kinh đô của Đạo Minh triều. Giờ đây, tường thành gãy nát, phố phường chỉ còn tiếng gió hú.
Tiểu Linh run run:
“Huynh… nơi này từng có rất nhiều người sao?”
“Phải. Từng có hàng vạn người, từng có tiếng cười, tiếng hát, và cả tiếng tụng đạo vang khắp trời.”
“Giờ… chỉ còn gió thôi.”
Lạc Trần cúi xuống, nhặt một tấm bảng gỗ cũ. Trên đó khắc hai chữ “Đạo Viện” mờ nhạt.
Hắn nhẹ giọng:
“Từ nay, nơi này sẽ là Vô Cực Tân Viện.”
Cô bé ngẩng lên, ánh mắt ngạc nhiên:
“Huynh định… lập tông?”
“Không. Ta chỉ lập lại lòng tin. Một đạo không cần núi, không cần điện, chỉ cần người.”
Những kẻ sống sót
Khi họ dọn sạch được một góc thành hoang, bỗng từ xa vang lên tiếng động.
Ba người lảo đảo tiến tới — một lão ăn mày, một phụ nữ trung niên và một thiếu niên cầm dao gỉ.
“Dừng lại!” – thiếu niên hét. – “Các ngươi là ai? Không được tới gần!”
Lạc Trần giơ tay, bình thản:
“Ta không có ác ý.”
Lão ăn mày nhìn hắn từ đầu đến chân, đôi mắt khẽ nheo lại.
“Ngươi… là tu sĩ?”
“Từng là.”
“Từng?” – thiếu niên nhếch mép – “Vậy giờ ngươi chẳng khác gì chúng ta.”
Lạc Trần chỉ mỉm cười:
“Khác chứ. Ta còn nhớ cách dẫn khí.”
Câu nói ấy khiến cả ba người sững lại. Trong thế giới này, “khí” chỉ là một truyền thuyết cổ, chẳng ai còn tin. Nhưng ánh mắt của hắn — trầm, tĩnh và sáng — khiến người ta không thể phủ nhận.
Người phụ nữ bước lên:
“Nếu ngươi thật sự biết… xin dạy chúng ta. Chúng ta chỉ muốn sống.”
Lạc Trần gật đầu.
“Không ai còn sống, trừ khi biết tìm đạo trong lòng mình. Hãy quỳ xuống, ta sẽ dạy cách hít thở đầu tiên.”
Mồi lửa giữa đêm tận
Đêm hôm ấy, giữa tàn tích Thương Vân Thành, bốn người ngồi quanh một đống lửa nhỏ.
Lạc Trần hướng dẫn họ hít thở, cảm nhận hơi ấm từ chính cơ thể. Một thời gian dài, chẳng ai cảm nhận được gì — cho đến khi Tiểu Linh mở mắt, trong tay cô bé phát ra ánh sáng mờ.
“Huynh! Có… có gì đó ấm lên trong tay ta!”
Lạc Trần khẽ mỉm cười:
“Đó là đạo khí. Không phải từ trời, mà từ ngươi.”
Cô bé reo lên, còn ba người kia nhìn nhau kinh ngạc. Lão ăn mày run rẩy, nước mắt tràn:
“Nếu điều này thật… thì nhân gian vẫn còn cứu được!”
“Phải.” – Lạc Trần đứng dậy, ánh mắt chiếu vào trời đêm. – “Nếu còn người tin, đạo sẽ trở lại. Hôm nay, ta lấy danh đệ tử Vô Cực Tông, lập lời nguyện:
Dẫu trời diệt đạo, ta cũng dựng lại đạo giữa lòng người.”
Lời thề vang lên, hòa cùng tiếng gió. Trên bầu trời tối tăm, một ngôi sao duy nhất lóe sáng — ngôi sao của linh đạo hồi sinh.
Hạt giống của kỷ nguyên mới
Vài ngày sau, tin đồn về “người biết dùng đạo khí” lan ra giữa những nhóm người sống sót. Kẻ hoài nghi, người sợ hãi, nhưng cũng có những kẻ khát khao tìm đến.
Từ bốn người, họ thành bảy. Rồi mười. Rồi ba mươi.
Thương Vân Thành dần bừng lại hơi thở của sinh tồn.
Một đêm nọ, khi tất cả đang thiền định, Lạc Trần bỗng cảm nhận được một luồng khí lạ từ lòng đất truyền lên — linh khí thật sự, không phải do người tạo ra.
Hắn mở mắt, thì thấy mảnh ngọc vỡ của sư phụ đang tỏa sáng, hướng về phía Tây Bắc.
“Có người khác… còn sống?”
Ánh sáng lóe rồi tắt, để lại câu hỏi lơ lửng trong tâm trí hắn.
Có lẽ, hắn không thật sự là “người tu tiên cuối cùng” — hoặc, có ai đó đang cố khơi dậy linh khí theo cách khác, đen tối hơn.
“Thế giới này chưa hẳn đã được cứu.” – Hắn lẩm bẩm. – “Nhưng đạo đã khởi, và từ hôm nay, ta sẽ bước trên con đường mới.”
Trên nền đêm đen, ngọn lửa của đạo pháp mới cháy lên — nhỏ bé nhưng kiên định.
Người phàm tập hít thở, cảm nhận hơi ấm trong tâm. Lạc Trần ngồi giữa họ, như thầy, như đạo nhân, như ánh sáng cuối cùng của nhân gian.