Đêm phủ kín Thương Vân Thành.
Trên tường thành đổ nát, Lạc Trần ngồi lặng, mắt hướng về phương xa nơi ánh trăng không chiếu tới. Ở đó, giữa bóng đêm sâu nhất, hắn cảm nhận một luồng khí mơ hồ – không phải linh khí, nhưng rất giống linh khí.
Giống đến mức, nếu không phải là kẻ từng chạm tới bản chất của nó, hắn đã lầm tưởng.
Gió bắc thổi về, mang theo mùi máu.
Mùi máu loãng, nhưng dai dẳng như thấm vào không khí.
Phía sau, Tiểu Linh chạy tới, tay ôm chăn mỏng:
“Huynh, trời lạnh quá. Mọi người đang đốt thêm lửa, huynh vào nghỉ đi.”
Lạc Trần quay lại, khẽ vuốt đầu cô bé.
“Ta không lạnh. Gió đêm này… lạ lắm.”
“Lạ?”
“Nó mang theo oán khí.”
Cô bé rụt người, giọng nhỏ đi:
“Oán khí? Nhưng linh khí không còn, sao còn oán khí được?”
“Oán của người chết, không cần linh khí để tồn tại.” – Lạc Trần đáp, ánh mắt dõi xa xăm. – “Chỉ cần hận quá sâu, trời đất cũng phải ghi nhớ.”
Tín hiệu lạ từ phương Tây
Ba ngày sau, khi ánh dương vừa lên, một nhóm người sống sót mới tìm đến Thương Vân Thành.
Người dẫn đầu là một nam nhân trung niên, y phục rách nát nhưng ánh mắt kiên định. Hắn tự xưng là Tô Dật, từng là đệ tử ngoại môn của một tông nhỏ – Linh Hư Đường.
“Nghe nói nơi này có người dạy đạo pháp mới?” – Tô Dật hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
Lạc Trần gật đầu:
“Phải. Ngươi từ đâu tới?”
“Từ Tây Bắc. Nơi đó… có kẻ cũng đang dạy người ‘tu luyện’. Nhưng cách của hắn khiến người ta chết dần, mà vẫn cứ cười.”
Cả sân lặng đi.
Lạc Trần nhíu mày:
“Chết… mà vẫn cười?”
“Phải. Bọn họ gọi hắn là Huyết Sư, dạy cách hấp thụ máu người để tạo linh khí nhân tạo.”
Không khí đặc quánh lại. Một vài người trong nhóm tu tập mới run rẩy.
Tiểu Linh nắm chặt tay áo Lạc Trần:
“Huynh… người đó là ma sao?”
“Không.” – Hắn trầm giọng. – “Ma còn có đạo. Cái này… là nghịch thiên.”
Khởi hành
Đêm đó, Lạc Trần không ngủ.
Hắn ngồi một mình trước đống tro tàn, ánh lửa hắt lên khuôn mặt gầy nhưng cứng rắn. Từ khi linh khí diệt tận, “thiện” và “ác” chẳng còn ranh giới. Người muốn sống buộc phải bước qua xác kẻ khác.
Nhưng nếu để “giả linh khí” lan rộng, đạo mới sẽ bị nhuộm máu ngay từ đầu.
Hắn đứng dậy, khoác áo, bước ra ngoài. Tiểu Linh đã chờ sẵn, mắt đỏ hoe.
“Huynh đi sao?”
“Ừ. Tây Bắc.”
“Cho ta đi cùng.”
“Không. Ở lại đây. Giữ lửa.”
Cô bé lắc đầu:
“Nếu huynh đi, ai dạy họ hít thở? Ai giữ đạo?”
“Chính ngươi.”
Lạc Trần đặt tay lên vai cô bé, truyền cho cô một luồng khí ấm.
“Từ nay, ta truyền cho ngươi Hơi thở thứ hai – đạo hô hấp của nhân tâm. Dù ta chết, chỉ cần ngươi giữ được hơi thở này, đạo sẽ không mất.”
Cô bé òa khóc, ôm lấy hắn:
“Huynh… đừng đi xa quá…”
“Không xa đâu.” – Hắn mỉm cười nhẹ. – “Chỉ là một hành trình cần thiết để nhân gian biết rằng, đạo không thể được tạo từ máu.”
3. Vùng chết Tây Bắc
Sau bảy ngày đi, Lạc Trần tới biên giới của Tây Bắc.
Nơi đây từng là Vực U Lam, một vùng giàu linh khí nhất khi xưa, nay trở thành sa mạc tro xám kéo dài đến vô tận. Không có gió, không có sinh khí. Chỉ có cát, bụi và những tiếng thét khô cứng vang lên giữa không trung.
Khi đêm xuống, bầu trời biến sắc.
Một ánh sáng đỏ rực bỗng bùng lên từ trung tâm vùng đất – như một mặt trời bằng máu.
Hắn bước nhanh về hướng đó. Mùi tanh nồng nặc, và những tiếng cười vang vọng.
Giáo phái Huyết Sư
Trước mắt hắn là một quảng trường lớn – từng là Đạo Viện U Lam. Giờ đây, nó trở thành nơi tế lễ.
Hàng trăm người quỳ quanh một tế đàn, tay chắp lại, miệng tụng những âm thanh nghịch tai:
“Máu là đạo, đạo là sinh. Dâng máu để được bất tử…”
Giữa tế đàn, một người khoác áo đỏ đứng đó — gương mặt trắng bệch, môi đỏ như máu, ánh mắt điên cuồng.
Hắn giơ cao một viên ngọc đen, thứ rất giống mảnh ngọc mà Lạc Trần đang giữ.
“Huyết linh khai đạo! Máu người là mạch khí mới! Hãy hiến sinh mạng cho sự vĩnh hằng!”
Cả quảng trường hô vang. Từng người tự cắt cổ tay, máu họ chảy ra hòa vào trận đồ, phát sáng rực rỡ. Một cột sáng đỏ thẫm dựng thẳng lên trời.
Trong khoảnh khắc ấy, Lạc Trần thấy linh khí — nhưng là linh khí chết. Nó không ấm áp, mà lạnh ngắt như băng, nhuốm oán khí.
Hắn lao tới, tay kết ấn, vận khí từ đan điền. Luồng đạo khí trong hắn bừng dậy, nhỏ bé nhưng tinh khiết.
Cột sáng đỏ lập tức dao động, bị chặn đứng.
“Kẻ nào dám can thiệp vào Huyết Đạo của ta!” – Huyết Sư gào lên, ánh mắt đỏ như thú dữ.
“Kẻ không chấp nhận đạo trên máu người.” – Lạc Trần đáp, giọng bình thản nhưng vang như sấm.
5. Trận chiến của hai con đường
Huyết Sư cười điên cuồng, tung tay phóng ra hàng ngàn tia máu, hóa thành rắn đỏ lao về phía hắn.
Lạc Trần xoay người, vẽ vòng đạo, khí thanh tịnh cuộn lên thành gió trắng. Hai luồng sức mạnh va chạm, đất rung chuyển.
“Ngươi là ai?” – Huyết Sư gầm.
“Người giữ đạo thật.”
“Đạo thật? Đạo thật không cứu nổi thế giới này! Chỉ máu mới làm linh khí sống lại!”
“Linh khí của ngươi chỉ khiến người chết. Còn đạo của ta khiến họ sống.”
Họ va nhau lần nữa. Mặt đất nứt toác. Trời sụp.
Ánh sáng trắng từ tay Lạc Trần đẩy lùi từng đợt máu đỏ. Nhưng mỗi lần đẩy, hắn lại phun ra máu – thân thể phàm không chịu nổi sức mạnh đối kháng.
Huyết Sư cười vang:
“Ngươi chống lại trời. Ngươi sẽ chết!”
“Nếu phải chết để nhân gian còn một tia sáng, ta cam lòng!”
Hắn dồn hết đạo khí còn lại, hét lớn:
“Vô Cực – Tâm Viễn Ấn!”
Một luồng sáng trắng nổ tung, thổi bay tế đàn, xé rách cột máu. Cả vùng U Lam rền vang như long trời lở đất.
Khi bụi tan, Huyết Sư đã biến mất, chỉ còn một vũng máu loang và viên ngọc đen nứt vỡ.
Lạc Trần ngã gục. Trong tay vẫn nắm viên ngọc.
Trước khi mất ý thức, hắn nghe tiếng thì thầm:
“Đạo thật… sẽ không chết…”
Tàn dư và lời tiên tri
Khi tỉnh lại, hắn thấy mình nằm giữa bãi tro, trời vừa sáng.
Tô Dật và mấy người khác đã tìm đến – theo dấu linh quang từ xa.
“Chủ nhân! Ngươi… còn sống!”
“Ta chưa thể chết.” – Hắn gượng cười. – “Nhưng Huyết Sư chưa thật sự diệt. Hắn bỏ lại một phần hồn.”
Tô Dật run giọng:
“Nếu hắn còn sống…”
“Thì thế giới này sắp bắt đầu một cuộc chiến mới – giữa Đạo Sinh và Đạo Huyết.”
Hắn đứng lên, nhìn về phương Đông.
Xa xa, ánh sáng bình minh chiếu qua tro bụi.
Trong lòng hắn vang lại câu nói của sư phụ:
“Đạo thật không cần trời ban, chỉ cần người dám giữ.”
Lạc Trần khẽ nắm viên ngọc, thì thầm:
“Huyết đạo đã sinh, ta phải dựng lại đạo thật trước khi hắn trở lại. Tiểu Linh… hãy chờ ta.”
Hắn bước đi giữa biển cát, thân hình nhỏ bé nhưng bóng đổ dài vô tận.
Sau lưng, ánh sáng đỏ vẫn âm ỉ từ lòng đất — báo hiệu bóng tối chưa kết thúc, chỉ vừa bắt đầu.