Ánh chiều đỏ như máu phủ lên từng phiến đá vỡ. Bầu trời dường như đang hấp hối cùng nhân thế, từng cụm mây đen cuộn lại, phản chiếu sắc tím xám của sấm sét xa xôi. Lạc Trần dừng bước trước một cổng đá khổng lồ, trên đó khắc hai chữ mờ nhạt: “Thần Uyển”.
Nơi này, theo những gì sư phụ từng kể, là một cổ tự ẩn trong kẽ không gian, chỉ hiện ra khi thế gian rơi vào tịch diệt. Mỗi khi đạo suy, Thần Uyển xuất hiện như thử thách sau cùng dành cho kẻ còn giữ tâm đạo.
Lạc Trần khẽ vuốt bụi phủ trên bia đá. Dưới chân, Tiểu Linh nắm chặt tay áo hắn.
“Huynh, nơi này… đáng sợ quá.”
“Sợ là đúng. Nhưng chỉ có nơi đáng sợ mới giữ được điều đáng giá.”
Hắn bước qua cánh cổng. Trong khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh vặn xoắn — mặt đất biến mất, bầu trời lộn ngược, thời gian như bị kéo giãn ra vô tận.
Vườn của ảo ảnh
Khi mở mắt, họ đã đứng giữa một khu vườn lộng lẫy. Cỏ xanh biếc, suối reo, chim hót — thế giới này khác hẳn nhân gian tàn khốc ngoài kia.
Tiểu Linh mở to mắt kinh ngạc:
“Huynh, linh khí! Ở đây có linh khí thật!”
Quả thật, trong không khí tràn đầy thứ năng lượng mềm mại mà Lạc Trần tưởng đã tuyệt diệt. Hắn nhắm mắt, cảm nhận dòng khí lưu chuyển quanh thân thể, từng sợi như tơ sáng len vào kinh mạch.
Nhưng chỉ một chốc sau, hắn mở mắt, nhíu mày.
“Không đúng… đây không phải linh khí thật.”
Từng làn gió trong trẻo ấy, nếu nhìn kỹ, không phải linh khí mà là tàn niệm của hàng vạn sinh linh xưa – một thứ “hư linh” giả tạo, tái hiện cảnh quá khứ.
Mỗi cây cỏ, mỗi hạt sương đều là ảo tượng được đúc từ niệm lực.
“Thần Uyển Cổ Tự… dùng ảo để thử thật,” Lạc Trần lẩm bẩm.
Ba bậc thử thách của cổ tự
Họ đi sâu hơn. Trước mặt xuất hiện ba bậc thang đá, mỗi bậc khắc một dòng chữ cổ:
Bậc thứ nhất: “Ngộ giả nhập, si giả vong.”
Bậc thứ hai: “Tâm tịnh, đạo hiển.”
Bậc thứ ba: “Diệt kỷ thành nhân.”
“Huynh, nghĩa là gì?” – Tiểu Linh hỏi.
“Ba tầng này thử ba điều: trí, tâm, nhân. Ai vượt qua đủ cả ba, có thể thấy được chân thân của Thần Uyển.”
Lạc Trần bước lên bậc đầu tiên. Tức thì, cảnh vật quanh hắn biến đổi — hắn thấy lại chính mình của mười năm trước, khi còn là thiếu niên trong Vô Cực Tông, ánh mắt kiêu hãnh, ngạo nghễ nói với sư phụ:
“Đệ tử muốn chứng đạo vượt cả trời!”
Cảnh ấy khiến hắn đau nhói.
“Ngộ giả nhập…”
Nếu không ngộ được bản ngã, ắt chìm trong chính ảo ảnh của quá khứ.
Hắn quỳ xuống, nhắm mắt. Hình ảnh xưa dần tan. Khi mở mắt ra, bậc đá thứ nhất đã sáng lên.
Tầng thứ hai – Tâm tịnh
Cả không gian biến thành biển máu. Trước mặt hắn là vô số thi thể đệ tử Vô Cực, sư phụ Vô Nhai bị thiêu thành tro, gió cuốn bay mảnh hồn tàn.
Tiểu Linh bị tách ra khỏi hắn, đứng bên kia biển máu, gọi to:
“Huynh, cứu muội!”
Hắn lao tới, nhưng mỗi bước, máu lại dâng cao. Những tiếng kêu than, trách móc, nguyền rủa vang lên:
“Ngươi sống sót để làm gì?”
“Ngươi phản bội môn phái!”
“Ngươi bỏ mặc chúng ta chết!”
Lạc Trần dừng lại, mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Không… ta không bỏ các người…”
Một giọng trầm từ hư không vang lên:
“Tâm của ngươi, có thật sự tịnh sao?”
Hắn khựng người. Hóa ra suốt thời gian qua, hắn vẫn mang tội tự trách, vẫn không tha thứ cho chính mình. Hắn nhắm mắt, buông tay, để biển máu nuốt lấy.
Trong bóng tối, hắn nói nhỏ:
“Nếu phải diệt thân này để giữ lại tâm sáng, thì ta chấp nhận.”
Khi mở mắt, mọi thứ biến mất. Chỉ còn Tiểu Linh đứng đó, cười nhẹ. Bậc đá thứ hai sáng lên.
Tầng cuối – Diệt kỷ thành nhân
Bậc thứ ba trống rỗng. Chỉ có gió và bóng tối. Nhưng trong đó, một bóng người bước ra — chính là Lạc Trần khác, khuôn mặt lạnh lùng, mắt bừng sáng.
“Ngươi là ai?”
“Ta là ngươi — phần vẫn muốn tồn tại, muốn chứng đạo, muốn sống mãi.”
Hắn rút kiếm, ánh sáng lạnh lóe lên.
“Muốn thấy Thần Uyển, phải diệt bản ngã. Ngươi dám không?”
Hai bóng người lao vào nhau, kiếm va chạm, lửa bắn tung. Mỗi chiêu hắn đánh ra đều như đâm vào chính linh hồn mình — từng nỗi sợ, từng tham vọng, từng dã tâm bị xé nát.
Sau trăm chiêu, hắn thở dốc, quỳ xuống. Bóng kia cũng tan thành tro.
“Diệt kỷ… thành nhân.”
Bậc đá thứ ba phát sáng. Cổng lớn mở ra, ánh sáng trắng tràn ngập.
Chân thân Thần Uyển
Bên trong không phải điện thờ, mà là một khoảng trống vô tận, ở giữa lơ lửng một hạt sáng hình hoa sen. Hạt ấy tỏa ra hơi thở linh khí thuần khiết — không giả, không ảo.
Tiểu Linh bước lên, đôi mắt đột nhiên sáng rực. Giọng nói không còn là của cô bé tám tuổi, mà vang vọng như thần linh:
“Ngươi cuối cùng đã đến, Lạc Trần.”
Hắn giật mình, lùi lại.
“Tiểu Linh…?”
“Ta không chỉ là đứa trẻ. Ta là tàn niệm của Thiên Đạo xưa, bị lưu lại khi trời diệt linh khí. Thần Uyển tồn tại để đợi ngươi — người có thể nối lại sợi dây đứt giữa người và đạo.”
Hắn sững sờ, tim đập dồn dập.
“Ngươi… là Thiên Linh?”
“Phải. Nhưng chỉ còn một phần nhỏ. Muốn phục sinh linh đạo, ngươi phải chọn: hấp thu ta, hoặc để ta tan biến.”
Lạc Trần siết chặt nắm tay. Hấp thu – đồng nghĩa với việc Tiểu Linh, cô bé đã cùng hắn sống, cười, sợ hãi, sẽ không còn.
“Nếu ta chọn tan biến thì sao?”
“Linh đạo sẽ không phục sinh. Nhân gian sẽ tàn diệt mãi mãi.”
Sự im lặng kéo dài. Cuối cùng, Lạc Trần quỳ xuống trước cô bé, ánh mắt đau đớn:
“Nếu đạo cần mạng của người, thì đạo ấy không đáng giữ.”
Cô bé khẽ mỉm cười, ánh sáng dần mờ đi. Nhưng trước khi biến mất, cô nói:
“Vậy ta sẽ chọn thay ngươi… ta là linh, nhưng cũng là người. Ta muốn sống trong tim ngươi, không phải trong trời đất.”
Ánh sáng vỡ tung, hạt sen hòa vào ngực Lạc Trần. Một luồng linh khí bừng dậy – không phải đạo trời, mà là đạo người.
Gió dừng thổi. Trời sáng trong.
Lạc Trần mở mắt, cảm thấy dòng khí ấm áp trong đan điền — linh khí thật, do chính hắn sinh ra.
“Không cần trời ban, người cũng có thể tạo đạo.”
Phía xa, mặt trời lên, chiếu qua cổng đá đổ nát.
Trên bia “Thần Uyển”, hai chữ cổ tự bỗng đổi màu — thành ánh vàng nhạt, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.