người tu tiên cuối cùng của nhân gian

Chương 6: Đạo Hồi Sinh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trên đỉnh ngọn núi phủ tro, một luồng sáng mỏng xuyên qua tầng mây xám. Lạc Trần đứng lặng, tay nắm viên mảnh ngọc đen cũ — vật duy nhất còn sót lại của Vô Cực Tông. Gió cuốn áo hắn phần phật, những vệt sáng nhỏ quanh cơ thể dần tụ lại, tỏa thành quầng khí mờ ảo.

Đó không còn là linh khí trời ban.

Đó là nhân linh khí – đạo khí được sinh ra từ tâm người, chứ không từ mạch trời.

Trong ngực hắn, tim đập chậm rãi. Giọng nói dịu dàng vang lên, không còn rõ ràng như trước nhưng vẫn đủ khiến hắn ấm lòng:

“Huynh… đừng quên lời muội nhé. Đạo không phải là sức mạnh, mà là sự sống.”

Tiểu Linh – nay đã hòa vào linh hồn hắn – chỉ còn lại như một ánh ý niệm.

Hắn mỉm cười nhẹ:

“Ta nhớ.”

Mảnh đất chết và hạt mầm sống

Ba tháng sau, Lạc Trần dựng một túp lều nhỏ giữa thung lũng Hắc Lệ, nơi từng là chiến trường cuối của nhân loại. Đất ở đây khô cằn, cây cối chết rụi, không có lấy một giọt nước.

Ngày nào hắn cũng đi quanh, đặt tay xuống đất, truyền vào đó chút “nhân linh khí” mới khai mở. Mỗi ngày, dòng khí ấy lan ra được vài thước đất — như một mạch máu nhỏ đang cố tìm lại nhịp đập trong cơ thể chết.

Đến ngày thứ bảy, điều kỳ lạ xảy ra.

Từ lòng đất, một chồi non màu trắng bạc nhú lên. Lá của nó không xanh mà trong suốt như pha lê, phản chiếu ánh sáng yếu ớt.

Lạc Trần nhìn chồi cây ấy, trong lòng run rẩy.

“Sống rồi… thật sự sống rồi.”

Một sinh vật mới, không cần linh khí cổ, chỉ dựa vào hơi thở nhân linh. Nó là bằng chứng rằng con người có thể tự tái tạo đạo.

Kẻ lang thang đến từ tàn giới

Ngày thứ mười hai, khi hắn đang thiền, một tiếng động khẽ vang lên ngoài cửa lều.

Một người đàn ông khoác áo đen, mắt sâu, tóc rối, đang đứng cách đó vài bước. Trên người hắn có vết sẹo cháy xém, mùi máu và tro tàn.

“Ngươi… là người?” – Lạc Trần hỏi.

“Từng là. Giờ ta chẳng biết nữa.”

Kẻ lạ cười khan.

“Ta đi qua năm trăm tàn thành, không thấy ai sống. Mãi đến đây, mới thấy khói lửa. Ngươi là tu sĩ sao?”

“Không còn tu sĩ nào cả. Ta chỉ là kẻ đi tìm lại đạo.”

Người đàn ông nhướng mày, ánh mắt lóe lên:

“Tìm lại đạo? Trời đã tắt, linh khí không còn. Ngươi nói như một kẻ điên.”

“Có thể. Nhưng chính sự điên này đang khiến đất nứt ra và cây mọc lại.”

Hắn chỉ tay về phía chồi bạc. Kẻ lạ nhìn chằm chằm, đôi mắt dần trầm xuống.

“Ta tên Tịch Dung,” hắn nói. “Nếu ngươi thật sự có thể khiến thứ này sống, ta muốn theo.”

“Theo để làm gì?”

“Để sống.”

Chỉ một chữ, gọn và thật.

Lạc Trần gật đầu. Trong tàn diệt, chỉ cần có ý chí sống, đã là mầm đạo.

Mầm linh lan đầu tiên

Thời gian trôi qua. Dưới bàn tay hai người, thung lũng Hắc Lệ dần thay đổi. Mỗi hạt bụi, mỗi hòn đá đều được thấm vào một chút nhân linh khí.

Tịch Dung tuy không biết tu luyện, nhưng lại có sức chịu đựng kỳ lạ. Mỗi khi hắn chạm đất, làn khí trong người như hòa với khí của Lạc Trần. Hai dòng khí gặp nhau, không bài xích, mà cộng hưởng.

Một buổi sáng, khi mặt trời vừa nhô, mặt đất nứt toác — một cánh đồng hoa trắng mọc lên, tỏa ánh sáng nhẹ. Hương thơm thanh thuần tràn ngập không gian.

“Đây là…?” – Tịch Dung sững sờ.

“Là linh lan – loài hoa đầu tiên sinh ra từ nhân linh khí.”

Hoa linh lan không héo, cũng không cần đất tốt. Mỗi đóa hoa như một linh hồn nhỏ. Khi gió thổi, chúng phát ra tiếng ngân khẽ, như tiếng hát của linh đạo tái sinh.

Lạc Trần quỳ xuống, tay run run chạm vào cánh hoa.

“Sư phụ… người thấy không? Linh đạo đang trở lại.”

Trên cao, ánh sáng trời rẽ mây chiếu xuống.

Thế giới, lần đầu tiên sau hàng trăm năm, có lại linh khí thật – nhưng không từ trời, mà từ người.

Bóng đen nơi tận chân trời

Nhưng giữa lúc niềm hy vọng đang nảy nở, bầu trời phương Bắc chợt đổi màu. Một vệt đen khổng lồ lan rộng như đám mây sống, che khuất ánh sáng.

Tịch Dung nhìn, mặt tái đi.

“Đó là gì?”

“Không phải linh khí… mà là nghiệp khí.” – Lạc Trần đáp, giọng trầm.

Nghiệp khí – thứ còn sót lại sau khi đạo trời diệt, sinh ra từ oán hồn hàng triệu sinh linh đã chết trong tuyệt diệt. Nó không nuôi sống, mà hủy diệt.

“Ngươi hồi sinh đạo, nhưng đồng thời, cũng khiến nghiệp thức tỉnh,” – giọng Tiểu Linh vang lên trong đầu hắn. – “Mọi ánh sáng đều kéo theo bóng tối.”

Lạc Trần nhìn lên, đôi mắt sáng như lửa.

“Vậy ta sẽ dạy cho bóng tối biết thế nào là nhân linh.”

Tín đồ đầu tiên của đạo người

Đêm đó, dưới ánh trăng mờ, Tịch Dung quỳ trước Lạc Trần.

“Ngươi nói nhân linh có thể mạnh hơn trời. Hãy dạy ta.”

Lạc Trần trầm mặc. Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có đồ đệ. Nhưng ánh mắt Tịch Dung chứa điều gì đó thật – sự khao khát được sống, được làm người, được tin.

“Ngươi sẵn sàng chịu đau khổ hơn cả chết không?”

“Nếu còn đau, nghĩa là còn sống.”

Lạc Trần khẽ gật. Hắn đặt tay lên trán Tịch Dung, truyền vào dòng khí nhỏ. Cơ thể Tịch Dung co giật, máu chảy ra từ mũi và tai. Nhưng hắn không kêu.

Khi truyền xong, ánh sáng trắng hiện ra trên tay Tịch Dung. Hắn thở hổn hển, nhưng cười rộ:

“Ta cảm thấy… nóng, và… sống!”

Lạc Trần gật đầu.

“Từ nay, ngươi là người thứ hai của đạo nhân linh.”

Hai người cùng ngồi dưới đêm lạnh. Giữa hoang tàn, họ thắp lên ngọn đèn nhỏ.

Sự lan truyền của hơi thở

Trong những ngày kế tiếp, họ đi qua những vùng đổ nát, tìm những người còn thoi thóp giữa tro tàn. Mỗi người, Lạc Trần lại chia cho một giọt linh khí, dạy họ cách hít thở, cách cảm nhận đạo qua hơi tim, chứ không qua trời đất.

Dần dần, ánh sáng nhân linh lan khắp thung lũng. Những kẻ từng tuyệt vọng giờ có thể cười, có thể hát, có thể ngẩng đầu nhìn mặt trời.

Một bà lão mất con quỳ khóc cảm tạ. Một đứa trẻ từng đói khát mỉm cười khi hít thở dòng khí mới. Những điều nhỏ bé ấy, đối với Lạc Trần, còn hơn cả đạo xưa.

“Nếu linh khí trời sinh khiến người tranh đoạt, thì nhân linh khiến người gần nhau,” hắn nói khẽ.

Lời tiên tri trong mơ

Đêm thứ ba mươi, khi Lạc Trần thiền định, một giấc mơ kỳ lạ kéo đến. Trong mơ, hắn thấy biển sao tan chảy, giữa hư vô hiện lên bóng dáng Tiểu Linh.

“Huynh đang làm tốt,” nàng nói, giọng nhẹ như gió.

“Nhưng nhớ, nhân linh đạo sẽ không được trời dung. Trên đỉnh Bắc Vọng sơn, có kẻ đã thức tỉnh — Thiên Diệt Chi Thể, di sản cuối cùng của đạo trời.**

“Nó sẽ đến tìm huynh.”

Lạc Trần mở mắt, mồ hôi ướt trán. Ngoài kia, gió rít qua đồi hoa linh lan, từng cánh hoa rung nhẹ — như có linh cảm về điều chẳng lành sắp tới.

Hắn nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh mắt kiên định:

“Nếu đạo trời sắp trở lại, ta sẽ cho nó thấy — đạo người mới là đạo vĩnh hằng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×