Sáng sớm hôm ấy, mây mù trôi lững lờ trên dãy Thiên Ẩn. Ánh dương chiếu xuyên qua tầng sương dày, rơi xuống một thung lũng sâu bị thời gian lãng quên. Nơi đó, Lạc Trần đang ngồi xếp bằng giữa vô số ký hiệu cổ, máu chảy từng giọt từ lòng bàn tay xuống đất, hòa với linh trận anh dựng lên suốt mấy đêm liền.
Gió mang theo hơi lạnh cắt da. Dòng linh khí thưa thớt trong không trung như bị một lực lượng vô hình kéo về trung tâm pháp trận. Chúng xoay tròn, ngưng tụ thành một luồng sáng nhàn nhạt — yếu ớt như sắp tắt.
Lạc Trần mở mắt. Con ngươi hắn bừng lên tia sáng màu bạc.
“Khí linh của nhân gian tuy yếu, nhưng vẫn có thể bị giam giữ và điều khiển. Nếu dung hợp được với huyết mạch ta…” — Hắn khẽ lẩm bẩm, giọng khàn khàn, mang theo quyết tâm lạnh lẽo.
Hắn đặt tay lên ngực, vận chuyển Cửu Huyết Nghịch Thiên Quyết — bộ công pháp hắn tìm thấy trong di thư cổ tông. Pháp quyết này không hấp thu linh khí trời đất, mà dùng máu và tinh thần để gột rửa thân thể, ép linh khí ẩn trong máu thịt sinh ra “giả linh nguyên”.
Một tiếng “Ầm!” khẽ vang lên trong cơ thể.
Toàn thân hắn run bần bật. Huyết mạch như bị thiêu đốt. Mạch máu dưới da nổi lên đỏ rực, từng luồng khí tanh nồng thoát ra khiến đá sỏi xung quanh cũng rạn nứt.
“Chịu đựng… ta phải chịu đựng…”
Đau đớn như ngàn kim đâm vào từng tế bào, nhưng Lạc Trần vẫn cắn răng, ép linh khí lưu chuyển theo vòng đại chu thiên.
Giây phút đó, bầu trời bỗng chấn động. Từ trong rừng sâu, một tiếng gầm rền vang. Cả thung lũng run chuyển. Một luồng yêu khí mạnh mẽ tràn tới như bão.
Lạc Trần mở bừng mắt.
Từ màn sương, một con Huyết Lang Cổ Mục xuất hiện. Toàn thân nó phủ lông đen đỏ, mắt sáng như than cháy, khí tức hung bạo hơn hẳn yêu thú bình thường.
“Cảnh giới Hóa Linh sơ kỳ…” — Lạc Trần siết nắm đấm.
Một kẻ mới luyện giả linh nguyên như hắn, nếu đối đầu chính diện… chỉ có một kết cục: chết.
Nhưng hắn không thể dừng.
Nếu dừng lại giữa chừng, toàn bộ linh khí đang dung hợp sẽ phản phệ, thân thể nổ tung.
Nếu chiến đấu, còn có một con đường sống.
Huyết Lang lao tới, bóng đen vụt qua, vuốt sắc xé gió rít lên. Lạc Trần gồng người, lùi lại, tay trái kết ấn. Một luồng khí bạc lóe lên — hắn vẽ thành Huyết Ấn Trận ngay giữa không trung.
“Cấm huyết — khai!”
Ấn chú sáng rực, phóng ra hàng trăm tia sáng nhỏ đâm thẳng vào thân sói. Yêu thú tru lên, thân thể khựng lại, máu rỉ ra từ các lỗ chân lông. Nhưng nó càng điên cuồng hơn, linh khí quanh thân cuộn lên dữ dội.
Cuộc chiến kéo dài từng khắc. Mỗi chiêu hắn tung ra đều khiến máu trong người cạn dần. Mỗi cú tấn công của sói đều khiến xương cốt hắn gãy vụn.
Cho đến khi…
“ẦM!”
Vuốt của sói cắm thẳng vào ngực Lạc Trần, xuyên qua xương sườn. Máu phun ra như suối. Nhưng trong ánh mắt hắn — không hề có sợ hãi.
Hắn cười. Một nụ cười như lạnh như sắt.
“Đây chính là lúc!”
Tay phải hắn siết chặt, đâm sâu vào vết thương, kéo ra một giọt máu đỏ sẫm — máu đã hòa cùng linh nguyên!
Giọt máu rơi xuống, hòa vào tâm trận. Tức khắc, mặt đất rung lên dữ dội.
Linh trận phát sáng. Toàn bộ khí trong thung lũng bị hút cạn.
Huyết Lang tru gào, cơ thể nổ tung trong cơn bão linh lực.
Còn Lạc Trần — toàn thân bị cuốn vào trung tâm của luồng sáng đỏ rực ấy.
Mọi thứ mờ đi.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn thấy trong hư vô một bóng người mờ ảo — tóc trắng, mắt sáng như gương hồ, đứng giữa tinh không.
“Ngươi… là ai?” — Lạc Trần hỏi.
Bóng người khẽ cười, giọng trầm đục:
“Là ngươi… nhưng ở tương lai. Còn rất xa, ngươi mới hiểu.”
Tiếng nói biến mất. Ánh sáng tắt.
Khi Lạc Trần mở mắt, trời đã tối đen. Gió thổi qua, mang theo hơi lạnh đẫm sương.
Hắn nhìn xuống bàn tay mình — linh khí màu bạc đang lặng lẽ tỏa ra từ mạch máu.
Không phải giả linh nguyên nữa.
Là linh khí thật.
Thế giới không còn linh khí — nhưng hắn đã tự sinh ra linh khí trong máu mình.
Một bước, hắn đã nghịch thiên.
Lạc Trần khẽ thì thầm:
“Con đường này, e rằng chỉ có ta… mới có thể đi hết.”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.
Những vì sao mờ nhạt dường như sáng hơn đôi chút — như đáp lại sự hiện diện của người tu tiên cuối cùng.