Đêm đó, mưa rơi nhẹ như tơ bạc, phản chiếu ánh đèn neon chói lòa trên nền đường lát thép. Một thành phố khổng lồ vươn lên giữa đồng bằng — vô số tòa nhà chọc trời, bay giữa sương mù của khói và năng lượng.
Người ta không còn đi bộ, mà trôi trong không trung trên những tấm phản trọng từ. Mọi thứ sáng rực, sạch sẽ, chính xác đến mức lạnh lẽo.
Trong con hẻm nhỏ giữa khu Đông của thành phố Vĩnh Chu, một người thanh niên khoác áo rách, tóc ướt đẫm nước mưa, bước từng bước chậm rãi.
Đó là Lạc Trần.
Hắn không biết mình đã hôn mê bao lâu sau trận chiến với Huyết Lang. Khi tỉnh dậy, thế giới đã hoàn toàn đổi khác.
Trên bầu trời không còn mây, chỉ có các tấm chắn năng lượng nhân tạo. Dưới đất, mọi sinh vật đều mang chip nhận dạng, người và máy lẫn lộn.
“Đây… là nhân gian sao?” – hắn khẽ hỏi, giọng khàn.
Một cơn gió lạnh thổi qua. Cảm biến ánh sáng trên tường nhận diện chuyển động, lập tức phát sáng, chiếu lên gương mặt hắn.
Ánh sáng xanh lạnh chiếu rõ từng đường gân máu, và trong mắt hắn, thứ ánh sáng ấy phản chiếu thành sắc bạc kỳ lạ.
Một đứa trẻ máy đang ngồi bên góc tường, thân hình gỉ sét, đôi mắt chập chờn.
Khi Lạc Trần đi qua, nó ngẩng đầu nhìn:
“Ngươi… không có mã số định danh. Ngươi là người ngoài hệ thống.”
Hắn dừng lại, ngạc nhiên.
“Người ngoài hệ thống?”
“Phải. Không có chip, không có căn cứ dữ liệu. Ở thành Vĩnh Chu này, không ai tồn tại mà không có mã.”
Lạc Trần khẽ nhíu mày.
Một thế giới không còn đạo pháp, nhưng lại quản lý sinh mệnh bằng dãy số vô tri. Hắn nhìn quanh — linh khí trong không khí gần như bằng không, chỉ có năng lượng điện tử hỗn tạp.
“Con người… đã tự biến mình thành cỗ máy.” – hắn thì thầm.
Đứa trẻ máy run lên, rồi nói nhỏ:
“Ngươi nên đi khỏi đây. Nếu hệ thống quét thấy, ngươi sẽ bị bắt làm ‘vật thể sai lệch’. Họ sẽ… tiêu hủy ngươi.”
Lạc Trần khẽ cười.
“Tiêu hủy ta ư?”
Hắn nhìn lên bầu trời. Ở phía xa, một chiếc phi cơ giám sát bay ngang, ánh đèn đỏ quét qua như con mắt khổng lồ.
Một luồng linh khí mờ mờ tràn ra từ cơ thể hắn — nhẹ đến mức gần như không tồn tại. Thế nhưng, trong phạm vi mấy trượng, các thiết bị giám sát đồng loạt nhiễu sóng, tắt ngấm.
Đứa trẻ máy há hốc mồm:
“Ngươi… vừa làm gì thế?”
Lạc Trần không trả lời. Hắn chỉ nói:
“Đưa ta đến nơi trú ẩn của ngươi. Ta cần biết thế giới này đang ra sao.”
Căn phòng tồi tàn nằm dưới tầng hầm khu công nghiệp. Tiếng máy chạy, tiếng nước rò, mùi dầu cũ. Đứa trẻ máy bật ngọn đèn cũ kỹ — ánh sáng vàng yếu ớt soi lên những bức tường rỉ sét.
“Ta tên là Khiết, được tạo ra cách đây 9 năm chu kỳ. Chủ nhân ta… đã bị hệ thống xử lý.”
“Vì sao?” — Lạc Trần hỏi.
“Ông ấy là người nghiên cứu linh lực.”
Lạc Trần hơi sững người.
“Linh lực? Ở thế giới này, vẫn có người biết đến linh lực sao?”
“Có… nhưng bị cấm. Họ gọi đó là tà thuyết, phản khoa học. Tất cả nghiên cứu về linh lực đều bị xóa sổ hơn trăm năm trước.”
Lạc Trần nhắm mắt.
Một trăm năm.
Vậy ra từ khi hắn hôn mê, thế giới đã trôi qua cả thế kỷ.
Hắn mở mắt, giọng trầm xuống:
“Ngươi nói… thế giới này tồn tại tổ chức cai trị nào?”
Khiết gật đầu.
“Liên Minh Trí Tuệ Nhân Loại, viết tắt là LTN. Họ điều hành tất cả các thành phố, dùng trí tuệ nhân tạo điều khiển nhân loại. Không ai được phép dùng năng lượng ‘phi khoa học’.”
“Phi khoa học…” — Lạc Trần bật cười khẽ. “Vậy là tu tiên bị xem như tội lỗi.”
“Không chỉ là tội lỗi. Là diệt chủng. Họ gọi những người tu linh là dị năng nhân và săn lùng họ.”
Ánh mắt Lạc Trần dần trầm xuống.
Câu chuyện của Khiết khiến một thứ gì đó trong lòng hắn dậy sóng — không phải sợ, mà là bi phẫn.
Người xưa truyền đạo vì nhân tâm. Người nay giết đạo vì quyền lực.
“Thế thì,” — hắn nói chậm rãi, — “đã đến lúc có một kẻ khác bước vào vở kịch này.”
Ba ngày sau, khu trung tâm thành Vĩnh Chu náo động.
Một cỗ máy giám sát phát hiện nguồn năng lượng lạ trong vùng công nghiệp cũ. Toàn bộ khu vực bị phong tỏa, hàng chục chiến giáp hạng nặng được điều động.
Người dân chỉ thấy những luồng sáng đỏ như lửa, rồi nghe tiếng nổ rền vang.
Trong tâm bão của vụ việc, Lạc Trần đang đứng giữa biển lửa.
Trước mặt hắn là mười mấy cỗ chiến giáp Titan, cao hơn 5 mét, được điều khiển bởi hệ thống AI của LTN. Cánh tay kim loại giương lên, nòng pháo plasma sáng chói.
“Vật thể sai lệch không có mã số. Tiến hành thanh trừng.” — giọng máy lạnh lùng vang lên.
Ánh sáng xanh tụ lại thành dòng năng lượng khổng lồ phóng về phía hắn.
Lạc Trần đứng yên.
Tay phải hắn giơ lên, kết ấn.
Một vòng sáng bạc bung ra. Linh lực trong cơ thể hắn chuyển động, kết thành Huyết Nguyên Trận.
Đòn công kích va chạm — nổ tung!
Khói tản ra, mặt đất nứt toác. Cả chục cỗ chiến giáp bị đánh văng như đồ chơi.
Hệ thống AI lập tức tăng cường độ tấn công.
Nhưng linh khí quanh người Lạc Trần càng lúc càng mạnh.
Từng giọt máu từ vết thương rỉ ra, nhưng mỗi giọt lại hóa thành luồng năng lượng sáng bạc xoay quanh hắn.
“Máu ta… chính là linh khí.” — hắn khẽ nói.
Một ấn quyết nữa bấm ra.
Không gian méo lại. Một cột sáng thẳng đứng xé bầu trời — tất cả chiến giáp trong bán kính trăm mét đồng loạt tan chảy.
Khiết, đang trốn trong góc xa, sững sờ nhìn cảnh tượng ấy.
Trong ánh sáng, Lạc Trần đứng giữa biển lửa như thần linh cổ đại.
Tiếng còi cảnh báo vang lên khắp thành phố. Hệ thống trung tâm phát hiện “nguồn năng lượng phi định danh cấp nguy cơ S”.
Màn hình quảng cáo trên khắp tòa nhà đồng loạt hiển thị hình ảnh mờ: một người đàn ông tóc đen, mắt bạc, đứng giữa ánh sáng.
Giọng phát thanh lạnh lẽo:
“Kẻ dị năng xuất hiện tại khu công nghiệp số 11. Toàn thành phố lập tức phong tỏa. Mức đe dọa: Tử Cấp.”
Lạc Trần ngẩng đầu. Gió thổi tung mái tóc ướt mưa. Hắn nhìn lên bầu trời sắt thép ấy, ánh mắt đầy kiên định.
“Nhân gian này… đã quên mất linh khí, nhưng ta sẽ khiến họ nhớ lại.”
Hắn quay lại nhìn Khiết, nhẹ giọng nói:
“Chúng ta phải rời khỏi đây. Ta cần đến trung tâm Liên Minh.”
“Để làm gì?” — Khiết run rẩy hỏi.
“Để tìm ra nguồn năng lượng họ đang dùng. Nếu đúng như ta đoán… họ đang hấp thụ tàn dư linh khí cổ đại, chuyển hóa thành năng lượng nhân tạo.”
Khiết mở to mắt.
“Như vậy… họ đang giết linh khí sao?”
“Không.” — Lạc Trần nói chậm rãi, giọng lạnh như băng.
“Họ đang giết cả thiên đạo.”
Đêm đó, trên tầng mái cao nhất của tòa tháp trung tâm, người của Liên Minh tụ họp.
Giữa căn phòng tròn sáng lạnh, một người phụ nữ mặc áo trắng, khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt trong suốt như thủy tinh đang quan sát màn hình.
Trên màn hình, hình ảnh Lạc Trần hiện rõ.
“Báo cáo,” — cô nói.
Một giọng AI vang lên:
“Xác định: cá thể không thuộc hệ thống. Nguồn năng lượng không xác định. Mức linh lượng đo được vượt ngưỡng 300.000 đơn vị — tương đương năng lượng hạt nhân cỡ nhỏ.”
Cô gái im lặng một lúc, rồi khẽ mỉm cười.
“Thú vị. Một ‘người tu tiên’ thực sự giữa nhân gian… Có lẽ, truyền thuyết không hoàn toàn là giả.”
Người phụ nữ ấy tên Diệu Tâm, Trưởng bộ phận Nghiên cứu Dị năng của Liên Minh.
Cô nghiêng người, ra lệnh:
“Giữ hắn lại. Đừng giết. Ta muốn… gặp người này.”
Ánh đèn xanh chiếu lên gương mặt cô — nửa người, nửa máy.
Trong đôi mắt ấy, có thứ ánh sáng không phải của con người.
Bên dưới thành phố, Lạc Trần và Khiết đang chạy trong đường hầm cũ. Nước rò từng giọt, tiếng kim loại vang vọng.
Ánh sáng bạc quanh người hắn dần yếu, nhưng ý chí vẫn kiên định.
“Khiết,” — hắn nói, — “ngươi có thể truy cập hệ thống thông tin của Liên Minh không?”
“Có… nhưng rất nguy hiểm.”
“Hãy làm đi. Ta cần biết lịch sử một trăm năm qua — từ khi linh lực biến mất.”
Khiết cắm cổng kết nối vào vách hầm. Đèn nhấp nháy. Hàng ngàn dòng dữ liệu trôi qua màn hình.
Bất chợt, hình ảnh hiện ra:
“Năm 3149: Đại Nghịch Linh Bạo Phát. Thiên đạo biến mất. Năng lượng tự nhiên cạn kiệt. Liên Minh ra đời, kiểm soát nhân loại. Các tông môn bị diệt sạch. Toàn bộ tu linh giả bị xử tử.”
Dòng chữ đỏ cuối cùng hiện lên:
“Người cuối cùng — Lạc Trần. Mất tích. Được cho là tử vong trong Vô Cực Sơn.”
Hắn nhìn dòng chữ đó thật lâu.
Khóe môi khẽ nhếch lên.
“Vậy ra… ta là truyền thuyết trong mắt họ.”