người từng thuộc về tôi

Chương 3: Ranh giới mong manh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, căn hộ của Lâm Diệp tràn ngập ánh đèn vàng nhạt. Cô vừa hoàn tất báo cáo dự án cho đối tác Nhật, toàn thân mệt rã rời nhưng vẫn không thể ngồi yên. Cuộc họp hôm nay đã để lại dư âm khó chịu: Hạ Thần vừa làm đồng nghiệp vừa làm đối tác, nhưng rõ ràng là anh đang kéo cô vào một trò chơi tinh vi mà cô không biết cách thoát ra.

Cánh cửa bật mở. Hạ Thần xuất hiện, bước vào như không mời mà đến.

“Anh… lại đến?” giọng cô vừa bất ngờ vừa căng thẳng.

Anh không nói gì, chỉ tiến lại gần, tay cầm một chiếc ly cà phê nóng. “Cho em, đêm muộn vẫn cần năng lượng,” anh nói, giọng trầm, ánh mắt như soi thấu từng nỗi lo trong cô.

Cô cầm ly, cố gắng giữ khoảng cách. “Cảm ơn… nhưng anh nên về đi. Tôi cần nghỉ ngơi.”

Hạ Thần bước tới, sát bên cô, hơi thở anh phả nhẹ lên mặt cô. “Em biết không… anh không chỉ quan tâm đến công việc. Anh quan tâm đến… tất cả về em.”

Cô cứng người. Tim đập nhanh. “Anh… sao anh luôn xuất hiện như vậy?”

Anh cúi xuống gần mặt cô, giọng trầm đến mức run rẩy: “Bởi vì em… là của anh, dù em có thích hay không.”

Cảm giác vừa sợ vừa khao khát xâm chiếm cô. Cô muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể lại không tuân theo lý trí.

Hạ Thần nhấc cằm cô, ánh mắt như thách thức: “Anh sẽ không làm gì vượt quá nếu em muốn… nhưng anh cũng sẽ không rời đi. Em không thể trốn tránh anh mãi.”

Cô hít sâu, giọng run: “Anh… anh dừng lại… tôi… không thể—”

Nhưng lời chưa kịp nói hết, Hạ Thần đã hôn nhẹ lên môi cô, đủ để khiến tim cô như muốn vỡ tung. Ánh mắt anh chiếu thẳng vào cô, đầy quyền lực, đầy chiếm hữu, nhưng cũng mang theo một chút dịu dàng không ngờ.

Cô giật mình, đẩy anh ra. “Anh… đi ra ngoài đi! Tôi không…”

Hạ Thần mỉm cười, nắm tay cô giữ lại, nhưng không ép buộc: “Anh không ép, chỉ nhắc em rằng… em không thể quên anh. Và anh cũng sẽ không quên em.”

Sau khoảnh khắc ấy, anh rời đi, để lại Lâm Diệp đứng lặng giữa căn phòng, tim vẫn đập dồn dập, cơ thể nóng ran. Một phần cô căm ghét anh, một phần cô không thể phủ nhận cảm giác bị mê hoặc.

Ngày hôm sau tại công ty, áp lực từ dự án đối tác Nhật vẫn tồn tại. Lâm Diệp phải phối hợp với Hạ Thần trong từng chi tiết: mỗi quyết định, mỗi bước đi đều trở thành một trận đấu căng thẳng giữa lý trí và cảm xúc.

Trong một cuộc họp trực tuyến với đối tác nước ngoài, Hạ Thần bất ngờ bảo vệ quan điểm của cô, khiến cô vừa bất ngờ vừa ấm lòng. Nhưng ngay sau đó, anh lại đặt ra những câu hỏi khiến cô phải căng não, đôi mắt nhìn cô sắc lạnh, đầy quyền lực.

Cô tự nhủ: “Anh không chỉ muốn chiến thắng trong công việc… mà còn muốn chiếm lấy trái tim em, từng chút một.”

Và Lâm Diệp biết chắc một điều: trò chơi này vừa bắt đầu, nhưng lần này, không chỉ là đấu trí, mà còn là đấu cảm xúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×