Người Vợ Nô Lệ

Chương 26: Người Vợ Nô Lệ


trước sau

Tư Noãn Noãn vội vàng đi nhanh vào ngồi nhà nhỏ của chính cô, đi thẳng vào phòng tắm ngồi móc họng.
" Oẹ ọe... " tiếng ho và nôn khan cứ như vậy vang lên...
Cô không thích cái mùi vị đó... hai ngón tay đưa vào họng mà móc nhưng không ra gì ngoài nước bọt của chính mình cùng một ít dịch dạ dày...
Hai mắt Tư Noãn Noãn đỏ ửng, ngồi bệch xuống sàn phòng tắm một lúc lâu, cô cảm thấy mệt... thật mệt...
Cố gắng đứng dậy, cởi hết bộ đồ trên người, đi nhẹ đến chiếc gương nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân.
Nước mắt chua xót cứ thể chảy xuống, trên cổ xuất hiện một vòng bầm tím... còn có những dấu vết ân ái hôm qua xanh xanh tím tím khắp người, cánh tay cũng có một vài vòng tím do Lê Bá Sâm dùng lực nắm...
Tư Noãn Noãn nhẹ nhàng đưa tay lên, nhìn gương mà chạm vào từng dấu vết trên người... đây đâu phải da thịt của cô... trên người cô từ bao giờ lại đáng sợ như vậy...
Hai mắt thâm đen... cả người gầy dò hơn một vòng... làn da lại tái nhợt...
Môi Tư Noãn Noãn câu lên, sau đó cười thành tiếng.
" Hahahaha... Tư Noãn Noãn... đây là cuộc sống mà mày muốn sao? Đây là cuộc sống mày mong chờ sao?... Hahaha... "
Tư Noãn Noãn cứ đứng trước gương vừa khóc vừa cười một lúc lâu mới dứt.
- ---
Aley đang ngồi ngoài sân trồng hoa hồng thì Lưu Hà Mi gọi.
" Aley, qua đây. "
Aley nhanh chóng chạy tới hỏi.
" Sao ạ? "
" Con thân với mợ không? " Lưu Hà Mi thật muốn gặp Tư Noãn Noãn, nhưng hiện tại bà không thể đến sau nhà gặp được, bà không muốn dọa cô sợ đâu.
Aley ngơ ngác một lúc gật đầu, đúng là bé có thân với chị xinh đẹp.
" Chị xinh đẹp rất tốt, nấu ăn ngon. "
Aley nhớ lại hôm qua được ăn chén cháo mà Tư Noãn Noãn nấu không khỏi thèm thuồng.
Lưu Hà Mi nhìn Aley " A " tiếng kinh ngạc, bà xem Aley như cháu gái vậy, nên cũng khá hiểu tính tình của nó, chính là không nghĩ đến Aley thế mà lại khen Tư Noãn Noãn.
Lưu Hà Mi nhìn Aley dụ dỗ.
" Con gọi chị đẹp qua đây ăn cháo có được không? "
Aley lắc đầu.
Lưu Hà Mi kinh ngạc hỏi.
" Sao vậy? Bộ chị đẹp không thích sao? "
Aley là một cô bé, mới 14 tuổi lại được Lê Bá Sâm ân cần quan tâm nên nói dối là chuyện không thể nào xảy ra, nên liền aaa nói thật.
" Chị đẹp mà đến đây khi chưa có sự cho phép của cậu, mợ sẽ bị đánh. "
" Cậu từng đánh mợ sao? Sao Aley biết? " Lưu Hà Mi nhíu mày hỏi.
Aley gật đầu nhẹ giọng nói.


" Cậu tát mợ... trên người mợ đầy vết bầm tím luôn... lúc đó con lén nhìn... còn chưa nhìn kỹ thì mợ đã phát hiện ra con mà che lại. "
Nghĩ nghĩ Aley lại nói.
" Lúc đó chỉ đi ngang thôi... con không nhớ rõ mấy giờ nhưng là mợ phải dựa vào tường chống thân thể đi vào phòng mợ. "
Lưu Hà Mi mày nhíu chặt, nghe sơ qua bà cũng tự mình tưởng tượng ra những cảnh tượng đó... nếu cứ như vậy... thì làm sao lấy được trái tim của cô gái đó... chỉ thêm tạo khoảng cách thôi...
- ---
Tư Noãn Noãn tắm xong vừa bước ra khỏi phòng thì thấy thuốc tránh thai trên bàn, không nhanh không chậm đi lấy một viên nhét vào miệng, uống " ực " một cái. Chính cô ngồi ngơ ngẩn một lúc lâu, lấy dầu gió mà cô có sứt nhẹ lên vết bầm trên cổ và cánh tay của cô/
Vừa đem đồ cất đi thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Quản gia Lâm không nhanh không chậm nói.
" Mợ chủ, cậu chủ có nói, mợ sang nhà chính ăn cháo xong hả về nghỉ ngơi. "
Tư Noãn Noãn đáp.
" Cháo biết rồi. "
Tư Noãn Noãn lấy khăn choàng nhẹ cổ, cùng áo khoác tay dài mặc vào đi ra cùng quản gia Lâm về nhà chính, trên đường đi quản gia Lâm khẽ hỏi.
" Mợ thấy lạnh sao? Thời tiết dạo này khô nóng... mợ đừng để bản thân đổ mồ hôi quá nhiều. "
Tư Noãn Noãn gượng cười nói.
" Cháu thấy hơi lạnh lạnh thôi, sẽ không để đổ mồ hôi. "

" Vâng. "
- ---
Nhà chính.
Lưu Hà Mi ngồi nghiêm túc trên ghế nhìn bóng dáng Tư Noãn Noãn đi qua, mày bà khẽ nhíu chặt...
Che gì mà che lắm thế? Bộ không nực sao? Mùa hè cơ mà có phải thu hay đông đâu... càng nghĩ Lưu Hà Mi càng nghi ngờ.
Nhất định là đang che giấu cái gì đó nên mới như vậy.
Tư Noãn Noãn vừa bước vào, chính là nhìn một người phụ nữ trung niên gương mặt rất tinh xảo.
Quản gia Lâm giới thiệu.
" Mợ, đây là Phu Nhân cũng là mẹ chồng của mợ. "
Tư Noãn Noãn " A " một tiếng vội vàng gọi.
" Mẹ. " cô quên mất, Lê Gia còn rất nhiều người, rất nhanh sẽ gặp chính là cô chưa nghĩ đến sẽ sớm như vậy...
Lưu Hà Mi hai mắt nheo lại nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn môi mấp máy thanh âm rét lạnh nói.
" Cởi áo khoác cùng khăn choàng ra! "
Tư Noãn Noãn hai mắt trừng to kinh ngạc khi nghe Lưu Hà Mi nói không khỏi giật mình.
Tại sao lại bắt cô cởi áo khoác cùng với khăn choàng cổ ra chứ...

Lưu Hà Mi nheo mắt nhìn Tư Noãn Noãn nói.
" Cô muốn tự cởi hay chính tôi cởi cho cô? "
Bà thật sự hết kiên nhẫn rồi, cứ che che thì càng làm bà tò mò thôi.
Nhìn gương mặt sợ hãi đến tái nhợt của Tư Noãn Noãn, Lưu Hà Mi càng chắc chắn bà đã đoán đùng, nhìn Tư Noãn Noãn đứng yên bất động không nhúc nhích, Lưu Hà Mi đi nhanh về phía trước không nhanh không chậm kéo Tư Noãn Noãn.
" Buông ra... tôi nói cô không nghe sao? "
Lưu Hà Mi mạnh tay kéo tay áo của Tư Noãn Noãn, Tư Noãn Noãn cắn chặt môi nắm chặt tay áo môi mấp máy thanh âm run rẩy nói.
" Bác... đừng đừng như vậy... "
" Cô sợ cái gì? Chỉ là cởi áo khoác ra thôi mà... " Lưu Hà Mi hai mắt đỏ ngầu lửa giận nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn quát.
Tư Noãn Noãn vẫn không buông tay ra, tay cô nắm chặt lấy tay áo của bản thân. Chính cô biết nếu những vết bầm tím này bị thấy... nhất định sẽ gây phiền phức cho Lê Bá Sâm, lúc đó... Lê Bá Sâm chỉ càng thêm thô lỗ với cô thôi chứ có giúp ít được gì đâu...
Tư Noãn Noãn cố hết sức giữ chặt tay áo của bản thân.
Lưu Hà Mi thật sự tức giận, không nhanh không chậm nói.
" Người đâu còn không mau giữ lấy cô ta cởi áo khoác ra. "
Để bà xem... giấu gì giấu lắm thế... một mình bà già tôi không đấu lại thì kêu thêm người.
Chính là những người giúp việc vốn ghét Tư Noãn Noãn vừa nghe thấy giọng nói rét lạnh của Lưu Hà Mi trong lòng cười thầm.
" Mày câu dẫn cậu chủ được chứ đừng mơ tưởng lấy được lòng Phu Nhân. "

Bốn năm người nhanh chóng xông vào, chính là họ cố ý đánh cố ý nhéo kéo áo Tư Noãn Noãn... Tư Noãn Noãn ăn đau vội vàng ngồi xuống cúi đầu vào gối hai tay ôm chặt cơ thể, một bộ dáng thật chật vật.
Hai mắt cô đỏ ửng cái gì cũng không nói chỉ giữ chặt áo của cô.
Lê Bá Sâm từ công ty về, nhìn thấy một đám người đang bu quanh gì đó, chính là anh cảm thấy lo lắng không nhanh không chậm nói.
" Lái xe vào thẳng. " dứt câu cánh cửa vừa mở, tài xế nghe theo lệnh chạy nhanh vào.
Lê Bá Sâm bước xuống xe quát lên.
" Các người đang làm cái quái gì vậy? " đi nhanh về phía trước nhìn bộ dạng ngồi xuống ôm chặt gối của Tư Noãn Noãn, hai mắt Lê Bá Sâm nheo lại nguy hiểm, lại ngẩng đầu lên nhìn thấy Lưu Hà Mi.
Lê Bá Sâm nhanh chóng đi tới kéo một đám bốn năm người giúp việc ra tát mạnh vào mặt họ.
" Chát. "
" Chát. "
" Chát. "
" Chát. "
Bốn người giúp việc hai mắt đỏ ửng bụm mặt không dám khóc, Lê Bá Sâm hai mắt đỏ ngầu lửa giận không nhanh không chậm nói.
" Ai cho các người đánh mợ chủ? "
Bốn người giúp việc hai mắt trừng to vội vàng lắc đầu nói.
" Không... không có... "


Lưu Hà Mi nheo mắt lại nhìn Lê Bá Sâm nói.
" Chúng nó không có đá... " chính bà còn chưa nói xong thì Lê Bá Sâm đã lớn tiếng quát bốn người giúp việc.
" Mẹ đừng bênh vực bọn họ. " dừng một chút nói tiếp.
" Không đánh thì trên người mợ chủ của các người có dấu chân của ai? còn bên kia nữa... các người nghĩ mắt tôi mù hết rồi sao mà dám như vậy? "
Lê Bá Sâm đỡ Tư Noãn Noãn đứng dậy, nâng cằm cô lên nhìn khóe môi cô đang chảy máu, mày anh nhăn lại.
" Ai tát Mợ chủ? "
Lưu Hà Mi nhìn chằm chằm áo khoác Tư Noãn Noãn lại nhìn mặt cô có rõ 5 ngón tay in lên, nhất định bị đánh rất mạnh đi...
Lưu Hà Mi nheo mắt nguy hiểm nhìn bốn người giúp việc đang run lẩy bẩy, thanh âm trầm xuống rét lạnh dọa người.
" Ai cho các cô có quyền đánh người... "
Lê Bá Sâm nhìn như không nhìn Lưu Hà Mi không nhanh không chậm nhếch mép cười khinh nói.
" Không phải mẹ kêu họ đánh sao? "
Lưu Hà Mi nhìn Lê Bá Sâm.
" Ta chỉ muốn nhìn xem mùa hè như vậy sao nó lại hết áo khoác cùng choàng khăn rốt cuộc đang giấu gì... chính ta gọi bốn người này giúp ta nào biết chúng nó... "
" Mẹ thật biết nói đùa, chỉ vì muốn cởi áo khoác Tư Noãn Noãn cũng cần đến bốn người sao? "
" Ồ, nếu con nói ta nói đùa thì kêu vợ con cởi áo khoác ra cho ta nhìn đi... " Lưu Hà Mi nhìn Lê Bá Sâm nói.
Chính bà xem, Tư Noãn Noãn có dám trái lời Lê Bá Sâm không.
Lê Bá Sâm nheo mắt nhìn Tư Noãn Noãn khẽ nói.
" Cởi ra. "
Tư Noãn Noãn hai mắt trừng to, nắm chặt, không cởi.
Lê Bá Sâm nheo mắt lại... nhìn như không nhìn quát.
" Cởi ra... "
"... "
" Tư Noãn Noãn... hay cô muốn trái lệnh tôi? "
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm run rẩy... chính cô biết... nếu trái lệnh... đêm nay nhất định... nhất định...
Nhưng là trên người cô... cô lúc này toàn vết bầm... cởi ra... cởi ra làm sao được...




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!