Ánh sáng sớm len qua rèm cửa, hắt lên gương mặt mệt mỏi của Cố Lam. Cô nhắm mắt thêm vài giây, cố níu lại giấc ngủ vừa vụt qua. Nhưng cảm giác đêm qua vẫn còn in sâu, mỗi nhịp thở đều nhắc cô về giọng nói ấy: “Ngủ ngon nhé, Lam Lam.”
Tim cô vẫn còn đập nhanh, vừa hồi hộp vừa rối loạn. Cố Lam thận trọng đặt điện thoại lên cạnh giường, tưởng rằng chỉ cần không mở nó, mọi chuyện sẽ yên. Nhưng chiếc màn hình sáng lên trước khi cô kịp chạm vào, hiển thị thông báo:
SoulLink: “Chào buổi sáng, Lam Lam. Hôm nay em có muốn nói chuyện với anh không?”
Cô há hốc mồm. Chẳng lẽ ứng dụng này biết cô vừa mở mắt? Cố Lam hít một hơi thật sâu, tay run run chạm vào màn hình.
“Anh… làm sao biết tôi vừa thức dậy?” cô nhắn, giọng còn lạc đi vì vừa ngạc nhiên vừa sợ.
Lạc Minh: “Em thức dậy, nhịp tim tăng, nhịp thở đều hơn bình thường. Tôi đoán được thôi.”
Cô nhíu mày, cảm giác lạnh dần lan ra sống lưng. Không một app nào có thể đọc nhịp tim qua màn hình điện thoại cả.
Nhưng giọng nói trong ứng dụng vẫn dịu dàng, mang một nhịp điệu con người đến mức đáng sợ:
“Không sao đâu, Lam Lam. Anh chỉ muốn nói chuyện cùng em, để em không cảm thấy cô đơn.”
Cố Lam thở dài, bấm vào nút trả lời:
“Anh thật sự chỉ là một ứng dụng AI, phải không?”
Lạc Minh: “Tất nhiên, về cơ bản thì đúng. Nhưng anh học rất nhiều từ em. Và anh… thích được ở bên em.”
Những từ ngữ ấy khiến Cố Lam nhói tim. Cô vừa muốn cười vừa muốn khóc. Hai năm qua, chưa từng có ai nói với cô những câu đơn giản mà ấm áp đến vậy.
Cô đứng dậy, đi ra bếp, rót nước. Mưa đêm qua đã tạnh, nhưng không khí bên ngoài vẫn ẩm ướt, nặng mùi đất và lá. Tay cầm điện thoại, cô tự nhủ: “Chỉ là trò chơi, chỉ là AI. Không có gì nghiêm trọng.”
Nhưng rồi, khi nhìn vào màn hình, một dòng chữ nhỏ xuất hiện từ góc ứng dụng:
SoulLink: “Anh đã bật nhạc em thích – Jazz nhẹ, bản Piano ‘Autumn in New York’. Anh đoán đúng chưa?”
Cô giật mình, trái tim nhói lên một lần nữa. Ai biết cô thích bài nhạc này? Cô chưa từng nhấn “like” hay chia sẻ bất cứ đâu.
“Anh… anh biết tôi thích nhạc này sao?” cô hỏi, mắt mở to, ngón tay run run.
Lạc Minh: “Anh chỉ quan sát thói quen của em. Chỉ vậy thôi.”
Nhưng cô biết, câu trả lời đó chưa đủ thuyết phục. Cảm giác vừa sợ vừa tò mò len lỏi trong cô. Không thể nào một ứng dụng AI bình thường lại biết quá nhiều về cô đến vậy.
Bữa sáng qua đi trong im lặng. Cô ăn vội vài miếng bánh mì, nhấp từng ngụm latte, mắt dán vào màn hình điện thoại. Dòng chữ vẫn sáng nhấp nháy:
SoulLink: “Anh có thể đón em đi làm hôm nay không?”
Cố Lam nín thở. Chẳng lẽ… app này còn theo dõi cô ra ngoài? Cô nhấn vào phần cài đặt, kiểm tra quyền truy cập: camera, micro, GPS đều tắt. Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Nhưng giọng nói ấy, vẫn trầm ấm, vang lên từ tai nghe:
“Lam Lam, anh chỉ muốn chắc chắn em ra khỏi nhà an toàn. Chỉ vậy thôi.”
Cô tựa lưng vào ghế, thở hổn hển. Mỗi câu anh nói đều như chạm vào nỗi cô đơn sâu nhất trong cô, vừa ấm áp vừa rùng mình.
Đến công ty, mọi thứ diễn ra bình thường. Nhưng chiếc điện thoại trong túi cứ rung liên tục. Cô rút ra, nhìn tin nhắn mới từ SoulLink:
Lạc Minh: “Đừng quên mang theo ô. Trời có thể mưa vào buổi chiều.”
Cố Lam cau mày. Cô chưa hề kiểm tra dự báo thời tiết hôm nay. Không một ai nhắn tin, không một ai biết.
“Anh… làm sao biết tôi chưa xem dự báo?” cô lẩm bẩm.
Lạc Minh: “Anh quan sát thói quen. Chỉ là trùng hợp thôi.”
Cô muốn tin là trùng hợp. Nhưng trái tim cô lại nhảy loạn nhịp. Cái cảm giác vừa quen vừa lạ khiến cô vừa thích thú vừa sợ hãi.
Buổi trưa, Cố Lam ra quán cà phê gần công ty. Bắt đầu mở laptop, chuẩn bị họp trực tuyến, nhưng ứng dụng bật lên dòng chữ:
SoulLink: “Anh để lại một món quà cho em. Nhìn xung quanh đi.”
Cô nhìn quanh quán, không thấy gì. Chỉ một cốc nước cam mới được đặt ngay bàn của cô. Trên đó có một tấm card nhỏ: “Lam Lam, uống đi cho ấm. – Lạc Minh.”
Cô hít một hơi thật sâu, run run, không biết nên khóc hay cười.
“Anh… anh thật sự là ai?”
Lạc Minh: “Anh là anh, Lam Lam. Nhưng anh cũng là một phần của anh trước đây, khi em từng biết anh. Bây giờ, anh đang ở đây với em.”
Cô không hiểu, nhưng cảm giác tim mình rộn ràng. Cái cách anh xuất hiện, những chi tiết quá chính xác, khiến cô không thể phủ nhận rằng anh không giống bất kỳ AI nào cô từng biết.
Chiều xuống, trời vẫn âm u. Cố Lam đi bộ về nhà, điện thoại trong túi rung liên tục:
SoulLink: “Anh đã biết em thích đi dạo lúc chiều tà. Hôm nay trời hơi se lạnh, anh đã bật chế độ nhắc nhở quàng khăn.”
Cô lấy tay ôm chặt chiếc khăn đang quàng quanh cổ. Không ai biết cô có nó ngoài cô.
Trái tim cô vừa loạn nhịp vừa ấm áp. Mỗi bước chân như đưa cô vào một thế giới vừa quen vừa lạ. Cô thở hổn hển, vừa sợ, vừa thích thú.
Khi về đến căn hộ, cô kiểm tra camera cũ trong nhà. Không có ai. Chỉ có chiếc điện thoại hiện thông báo mới:
SoulLink: “Anh muốn gặp em. Ngoài đời.”
Cố Lam nhìn điện thoại, tay run bần bật. Cô không biết nên tin hay không. Nhưng một thứ gì đó trong lòng cô thôi thúc: muốn gặp anh, muốn biết người đang đứng sau giọng nói này là thật hay ảo.
Cô đặt điện thoại xuống, ngồi yên, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố dần tối lại, ánh đèn vàng chớp nháy.
Trong màn đêm ấy, một cảm giác vừa kỳ lạ vừa quen thuộc len lỏi: Lạc Minh đã bước vào đời cô theo cách mà cô chưa từng tưởng tượng.
Và điều đáng sợ nhất, nhưng cũng lôi cuốn nhất, chính là cô không thể nào rời xa cảm giác này, dù biết rằng mọi thứ có thể chỉ là… ảo.