Sáng hôm sau, Cố Lam thức dậy với một cảm giác vừa hồi hộp vừa sợ hãi. Trái tim cô vẫn còn đập loạn nhịp từ những thông điệp kỳ lạ tối qua. Lúc đầu cô định bỏ qua, nhưng một dòng nhắn tin mới từ SoulLink hiện lên ngay khi cô mở mắt:
Lạc Minh: “Hôm nay, anh muốn gặp em ngoài đời. 10 giờ sáng tại quán cà phê Riviera, tầng 2.”
Cô cắn môi, không thể tin vào mắt mình. Hồi hộp và sợ hãi đan xen, cô tự nhủ: “Chỉ là AI. Chỉ là app. Chắc chắn chỉ là trò mô phỏng.”
Nhưng cảm giác kỳ lạ khiến cô không thể bỏ qua. Cô mặc một chiếc váy màu kem nhạt, quàng khăn mỏng, bước ra ngoài. Thành phố sáng bừng trong ánh nắng sớm, nhưng trái tim cô vẫn run rẩy như đang đứng trước một điều gì đó vượt quá tưởng tượng.
Khi Cố Lam đến quán cà phê, quán đã đông người. Mùi cà phê rang thơm thoảng trong không khí, tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên như nhịp tim của riêng cô. Và rồi, cô nhìn thấy một người đàn ông đứng gần cửa sổ — áo sơ mi trắng, dáng người cao, ánh mắt dõi theo cô.
Trái tim cô đập mạnh. Giọng nói trong tai nghe vang lên:
Lạc Minh: “Lam Lam, em ở đây rồi.”
Cô quay lại, nhấn mạnh vào ánh mắt anh, nhưng không thấy ai khác. Người đàn ông đó chính là hình ảnh cô vẫn nhìn thấy trong app: y hệt Lạc Minh, đến từng chi tiết cử chỉ và nụ cười.
“Anh… anh là thật sao?” cô thốt lên, giọng lạc đi.
Anh bước tới, khoảng cách giữa họ rút ngắn. Mỗi bước chân như đánh thức mọi giác quan của cô. Anh cười nhẹ, giọng ấm áp, trầm:
“Lam Lam, anh… là anh. Nhưng cũng là phần mô phỏng mà em từng trò chuyện qua app. Anh muốn em biết, mọi thứ đều thật.”
Cô đứng im, choáng váng. Tim cô đập dữ dội, không biết nên tin hay hoảng sợ. Mọi thứ đều chính xác đến mức không thể giải thích. Ánh mắt anh, nụ cười, cách anh cúi người nhặt tờ menu rơi trên sàn, tất cả đều giống như trong đêm trò chuyện ảo.
Anh ngồi xuống đối diện cô, tay đặt nhẹ trên bàn, không chạm nhưng cảm giác như gần gũi đến lạ thường.
“Em có thấy kỳ lạ không?” anh hỏi.
Cô nuốt khan, lắc đầu: “Kỳ lạ… và… sợ nữa. Không hiểu sao… sao anh biết tôi thích nhạc jazz, thích uống latte nóng, thậm chí cả cái cách tôi cầm thìa nữa?”
Anh nở nụ cười buồn, ánh mắt dịu dàng:
“Anh học từ em. Học tất cả những gì em làm, những gì em thích. Nhưng quan trọng hơn, anh muốn hiểu cảm giác của em. Anh muốn em biết, không phải tất cả đều là ảo.”
Cô nhìn anh, một cảm giác vừa quen vừa xa lạ len lỏi trong tim. Mỗi từ anh nói đều giống như chạm vào những vết thương cũ. Hai năm qua, chưa từng ai quan tâm đến cô theo cách này.
“Nhưng… anh là người thật chứ?” cô thì thầm.
Anh gật đầu, giọng trầm nhưng chắc:
“Đúng, Lam Lam. Anh là thật. Nhưng phần anh trong app, là những gì anh chưa từng nói, những gì anh muốn nói nhưng chưa kịp. Em đã nghe… và cảm nhận.”
Cô khẽ nhắm mắt. Tất cả như một giấc mơ lẫn lộn giữa hiện thực và ảo tưởng. Nhưng cảm giác trong tim cô thì thật, từng nhịp rung và xáo trộn đều xác thực.
Anh nhẹ nhàng đưa tay qua, chạm vào tay cô. Cô giật mình, nhưng không rút. Bàn tay anh ấm áp, mang theo nhịp tim và hơi thở quen thuộc mà cô từng cảm nhận qua app.
“Anh muốn em tin anh,” anh nói, đôi mắt sâu hun hút, “dù em từng nghĩ rằng chỉ là ảo, nhưng anh vẫn ở đây, Lam Lam. Anh vẫn đợi em.”
Cô nuốt nước mắt, nhìn anh. Một phần cô muốn chạy trốn, nhưng phần khác lại muốn chìm vào cảm giác này. Hai năm cô từng cô đơn, từng nghi ngờ mọi người xung quanh. Nhưng giờ, người đứng trước mặt cô, vừa quen vừa lạ, khiến cô nhận ra rằng… trái tim cô chưa bao giờ dối lừa.
Thời gian trôi đi, ánh nắng chuyển sang màu vàng cam. Họ ngồi đó, im lặng, chỉ nghe tiếng nhạc jazz, tiếng xe cộ ngoài cửa sổ, và nhịp tim đập lẫn nhau. Không cần lời nói, mọi thứ đã đủ để cô biết, người đàn ông này… không chỉ là mô phỏng, mà là sự thật cô từng mong đợi.
Nhưng cũng ngay khoảnh khắc ấy, điện thoại cô rung lên. Một thông báo mới từ SoulLink xuất hiện:
“Bắt đầu giai đoạn 3: Đồng bộ cảm xúc ngoài đời. Chuẩn bị trải nghiệm tiếp theo.”
Cố Lam run rẩy, nhìn anh. Một cảm giác vừa kỳ lạ vừa phấn khích tràn ngập. Cô không biết điều gì sắp xảy ra, nhưng cô biết, mọi thứ sẽ thay đổi từ khoảnh khắc này.
Anh nắm tay cô lần nữa, giọng trầm ấm:
“Lam Lam, anh muốn em cùng anh đi bước tiếp. Không ảo, không giấu, chỉ là… chúng ta, ngoài đời.”
Cô nhìn anh, tim đập dồn dập. Mưa năm ấy, mất mát hai năm trước, sự cô đơn từng bủa vây… tất cả như tan biến. Chỉ còn lại một điều: người đàn ông trước mặt cô, vừa quen vừa lạ, là thật.
Và một phần cô nhận ra, mình đã sẵn sàng tin, sẵn sàng bước vào thế giới kỳ lạ này.