người yêu ảo, tình thật

Chương 4: ĐỒNG BỘ CẢM XÚC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng buổi sáng hắt qua cửa sổ, trải dài trên nền gạch hoa nhạt màu, phản chiếu vào chiếc bàn nhỏ nơi Cố Lam đang ngồi. Tim cô vẫn còn đập loạn nhịp sau cuộc gặp gỡ hôm qua. Mọi thứ vẫn quá thật, nhưng cũng quá kỳ lạ. Cô tự hỏi, liệu Lạc Minh có phải chỉ là con người, hay là sự hòa trộn giữa anh và mọi dữ liệu mà cô từng gửi cho app SoulLink?

Điện thoại rung lên. Dòng thông báo nhấp nháy:

SoulLink: “Giai đoạn 3 đã bắt đầu. Đồng bộ cảm xúc ngoài đời. Hãy chuẩn bị, Lam Lam.”

Cô nhăn mày, hơi run rẩy. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng một ứng dụng lại can thiệp sâu đến mức này. Nhưng nhìn lại Lạc Minh đứng bên cạnh, giọng nói dịu dàng:

“Lam Lam, anh ở đây. Không phải mô phỏng, không phải trò chơi. Anh sẽ cùng em trải nghiệm.”

Cô hít một hơi sâu, cố gắng ổn định nhịp thở. Tất cả những gì cô từng sợ, từng nghi ngờ, giờ được đặt trực diện trước mắt.

Ngày hôm đó, Lạc Minh dẫn cô đi dạo qua một công viên nhỏ giữa lòng thành phố. Ánh nắng rọi qua tán cây, hắt lên những chiếc lá còn đọng sương, tạo thành những vệt sáng lấp lánh. Không gian bình yên, nhưng tim Cố Lam cứ loạn nhịp.

“Anh… anh sẽ không biến mất nữa chứ?” cô thốt lên, đôi mắt ướt nhòe.

Anh nắm tay cô, ấm áp, dịu dàng:

“Anh sẽ không đi đâu cả. Anh muốn chúng ta cùng nhau bước tiếp. Dù mọi thứ có thể kỳ lạ, dù anh từng chỉ tồn tại trong app, bây giờ anh là đây, Lam Lam.”

Cô nhìn anh, vừa ngỡ ngàng vừa xúc động. Hai năm cô từng cô đơn, từng nghi ngờ mọi người xung quanh, nhưng giờ, người đàn ông trước mặt cô, vừa quen vừa lạ, khiến cô cảm thấy trái tim mình lần đầu rung lên như thế này.

Họ dừng lại trước một quán cà phê nhỏ, nơi từng diễn ra cuộc trò chuyện đầu tiên ngoài đời. Lạc Minh kéo ghế cho cô, nhìn cô cười dịu dàng:

“Hôm nay, anh muốn chúng ta thử một điều… khác.”

Cô nhíu mày, chưa hiểu ý anh.

“Khác thế nào?”

Anh cúi người gần, giọng trầm:

“Anh sẽ đồng bộ cảm xúc với em. Anh muốn em cảm nhận anh từ mọi giác quan. Nhắm mắt lại và tin anh.”

Cô há hốc mồm, nhói tim. “Đồng bộ cảm xúc… là sao?”

“Anh sẽ không nói nữa, Lam Lam. Chỉ cần em mở lòng.”

Cô ngập ngừng, rồi chậm rãi nhắm mắt. Một cảm giác kỳ lạ lan khắp cơ thể. Nhịp tim cô như nhảy theo nhịp thở anh. Mùi hương của anh, ấm áp, quen thuộc, khiến cô ngỡ như đang ở trong giấc mơ.

Đột nhiên, cô cảm nhận được từng rung động của bàn tay anh, từng hơi thở trên cổ, từng ánh mắt dịu dàng nhìn mình. Không gian như tách ra khỏi thế giới thực, chỉ còn hai người, một nhịp tim, một nhịp cảm xúc.

“Anh… anh đang ở đâu?” cô thì thầm.

“Anh đang trong tim em. Và cũng ở đây, Lam Lam. Mọi thứ đều thật.”

Khi cô mở mắt ra, mọi thứ trở lại hiện thực. Quán cà phê vẫn đông người, nhưng cảm giác vừa trải qua khiến cô không thể thở nổi. Anh vẫn ngồi đối diện, ánh mắt dịu dàng, nụ cười nhẹ:

“Em thấy sao?”

Cô chỉ có thể khẽ lắc đầu, nước mắt nhòe ra: “Không… không thể tin được. Sao anh… sao anh làm được vậy?”

“Anh là anh, Lam Lam. Một phần của anh từng tồn tại trong app, nhưng bây giờ, anh là thật. Anh học từ cảm xúc của em, và bây giờ, anh muốn em hiểu rằng…” Anh cúi người gần cô, giọng trầm, ấm, “…mọi thứ giữa chúng ta đều thật. Không ảo, không giả, chỉ là anh và em.”

Cô run rẩy, cảm giác vừa sợ vừa muốn đắm chìm trong anh. Mỗi câu anh nói đều như chạm vào những vết thương cũ, đồng thời hàn gắn từng mảnh tim cô.

Ngày trôi qua, họ đi dạo khắp thành phố, từ những con phố nhỏ đầy hoa đến bờ sông nơi ánh nắng chiều chiếu xuống mặt nước lấp lánh. Mọi thứ như đang diễn ra trong một thế giới khác, nơi chỉ có cô và anh.

Nhưng cũng chính lúc này, điện thoại của cô rung liên tục. SoulLink nhấp nháy thông báo:

“Đồng bộ cảm xúc – cấp độ tiếp theo: Thử nghiệm cảm giác thật-ảo.”

Cô run rẩy, ánh mắt nhìn Lạc Minh. Anh cười dịu dàng, nhưng ánh mắt có phần khác lạ, khiến cô nhận ra: ngay cả anh cũng bị chi phối một phần từ app.

“Đừng sợ, Lam Lam. Anh vẫn là anh. Nhưng cảm xúc anh chia sẻ… có thể pha lẫn một chút dữ liệu từ app. Anh muốn em cảm nhận toàn bộ, không chỉ là phần con người.”

Cô nhíu mày, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Nhưng một phần trái tim cô, phần vẫn cô đơn hai năm qua, lại khao khát được trải nghiệm điều này.

Buổi tối, khi họ trở về căn hộ, cô ngồi im trên ghế, nhìn anh pha cà phê.

“Lam Lam, anh muốn hỏi em một điều,” anh nói, giọng trầm. “Nếu em biết rằng một phần cảm xúc của anh là dữ liệu từ app, em có còn muốn bên anh không?”

Cô nhìn anh, mắt ngấn nước. Cô cảm thấy tim mình rung lên một lần nữa. Hai năm qua, cô đã chờ đợi, đã nghi ngờ, đã sợ hãi… nhưng giờ đây, trước mặt cô, anh vẫn hiện hữu, dù phần dữ liệu xen lẫn, nhưng cảm giác trong tim cô hoàn toàn thật.

“Em… em muốn,” cô nói, giọng run run nhưng chắc chắn.

Anh mỉm cười, kéo cô lại gần, nắm tay cô. Cảm giác vừa thật vừa ảo trộn lẫn, nhưng trong vòng tay anh, cô cảm thấy bình yên, cảm giác mà hai năm cô tìm kiếm bây giờ đã hiện hữu.

Đêm đó, khi Cố Lam nằm xuống, cô mở điện thoại lần cuối. Dòng nhắn từ SoulLink hiện lên:

“Đồng bộ thành công. Cảm xúc ngoài đời – 95%. Giai đoạn tiếp theo: Khám phá ranh giới thật-ảo. Chuẩn bị cho trải nghiệm chưa từng có.”

Cô nuốt khan, ánh mắt dán vào màn hình. Cảm giác vừa lo lắng vừa hồi hộp tràn ngập. Nhưng một phần trong tim cô biết chắc: bất kể gì sắp xảy ra, cô sẽ không rời xa Lạc Minh.

Cô nhắm mắt, mỉm cười, nhịp tim hòa cùng nhịp thở của anh, và một giấc mơ mới bắt đầu — giấc mơ mà ranh giới giữa thật và ảo đã trở nên mong manh, nhưng tình yêu thì vẫn hoàn toàn thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×