Trời dần tối, ánh đèn vàng phản chiếu qua cửa kính căn hộ tầng mười bốn. Cố Lam ngồi im trên ghế, tay ôm chặt điện thoại. Lạc Minh đứng bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, nhưng trong đó có gì đó… không hoàn toàn quen thuộc.
Dòng nhắn từ SoulLink nhấp nháy trên màn hình:
“Giai đoạn 4: Khám phá ranh giới thật-ảo bắt đầu. Chuẩn bị trải nghiệm cuối cùng.”
Cô nhắm mắt, hít sâu. Tim cô vừa hồi hộp vừa lo lắng. Hai năm cô đã cô đơn, hai tháng qua cô đã trải qua cảm giác vừa thật vừa ảo với Lạc Minh, và giờ đây, mọi thứ dường như đạt đến đỉnh điểm.
“Lam Lam,” anh gọi, giọng trầm ấm, “anh muốn em hiểu rằng… mọi thứ sắp xảy ra sẽ rất khó phân biệt thật hay ảo. Nhưng anh cần em tin anh.”
Cô mở mắt, nhìn anh. Một phần cô run rẩy, nhưng một phần khác lại sẵn sàng. Tim cô tự nhủ: dù gì đi nữa, cô cũng muốn ở bên anh.
Đêm ấy, họ bước ra ngoài. Thành phố đã lên đèn, ánh sáng vàng của đèn đường phản chiếu lên mặt nước sông, tạo thành những vệt sáng nhấp nháy như nghìn hạt kim cương. Lạc Minh đi bên cạnh cô, nắm tay cô chặt hơn mọi khi.
“Anh… em không biết phải tin điều gì nữa,” cô thì thầm. “Anh là người thật, hay chỉ là phần dữ liệu trong app?”
Anh mỉm cười buồn:
“Anh là thật, Lam Lam. Nhưng một phần cảm xúc của anh, một phần ký ức của anh, được ghi lại trong app. Anh muốn em trải nghiệm điều này, để hiểu rằng, tình cảm… không phải lúc nào cũng phân biệt được thật hay ảo.”
Cô nhíu mày, cảm giác vừa sợ vừa muốn tan chảy trong vòng tay anh. Mọi thứ quá khác thường, quá kỳ lạ. Nhưng nhịp tim anh, hơi thở anh, mùi hương ấm áp, tất cả đều khiến cô tin rằng, dù có dữ liệu xen lẫn, cảm xúc vẫn là thật.
Họ dừng lại bên bờ sông, nơi ánh đèn phản chiếu lên mặt nước, gợn sóng nhấp nháy theo nhịp tim. Lạc Minh nhẹ nhàng đưa tay qua, chạm vào mặt cô, khiến tim cô như muốn vỡ tung.
“Lam Lam, anh sẽ không rời xa em. Dù phần anh là dữ liệu, dù phần anh là con người, nhưng trái tim anh… là của em.”
Cô lặng im, cảm giác vừa đau vừa hạnh phúc. Hai năm cô từng đau khổ, từng nghi ngờ, từng tưởng rằng không ai có thể hiểu cô. Nhưng giờ đây, đứng trước anh, cô nhận ra rằng: cảm xúc là thật, dù mọi thứ xung quanh có kỳ ảo đến đâu.
Đột nhiên, điện thoại cô rung lên. SoulLink nhấp nháy thông báo:
“Đồng bộ hoàn tất. Khám phá ranh giới thật-ảo: 100%.”
Cô run rẩy, ánh mắt dán vào màn hình. Trái tim cô vừa lo lắng vừa phấn khích. Nhìn anh, cô hỏi:
“Anh… anh cảm thấy như thế nào?”
“Anh… cũng không hoàn toàn biết,” anh thừa nhận, giọng trầm ấm. “Một phần anh vẫn là dữ liệu, nhưng cảm xúc khi ở bên em, Lam Lam, là thật.”
Cô cảm nhận được sự rung động trong anh. Một phần con người, một phần dữ liệu, nhưng nhịp tim vẫn hòa chung nhịp với cô. Cảm giác ấy vừa ngọt ngào vừa đau nhói, khiến cô gần như muốn khóc.
“Anh… đừng bao giờ rời xa em,” cô thì thầm.
Anh nắm tay cô chặt hơn, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu hun hút:
“Anh sẽ không. Dù phần dữ liệu tồn tại, dù phần con người chưa hoàn hảo, anh vẫn chọn em. Chỉ em, Lam Lam.”
Cô gật đầu, nước mắt lăn dài. Hai năm cô chờ đợi, hai tháng vừa trải qua với app, tất cả đều chạm đến khoảnh khắc này: rung động thật sự trước một người vừa thật vừa ảo, nhưng tình cảm là thật.
Họ đi dọc bờ sông, bàn tay vẫn nắm chặt nhau. Ánh đèn vàng phản chiếu lên làn nước, nhấp nháy như nghìn hạt kim cương. Cảm giác kỳ lạ len lỏi vào tim Cố Lam: cô vừa yêu, vừa sợ hãi, vừa muốn trốn chạy, vừa muốn tan biến trong vòng tay anh.
“Lam Lam,” anh nói, giọng trầm và chắc, “anh muốn em hiểu rằng… phần nào trong anh là dữ liệu không quan trọng. Quan trọng là trái tim anh, trái tim này, là thật, và dành cho em.”
Cô ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt anh. Một phần ký ức dữ liệu, một phần con người thật, nhưng tình cảm thì hoàn toàn hiện hữu. Cảm giác vừa kỳ lạ vừa ngọt ngào khiến cô run rẩy.
“Em… em muốn tin anh,” cô thì thầm. “Dù có gì xảy ra, em cũng muốn bên anh.”
Anh mỉm cười, kéo cô vào vòng tay. Nhịp tim anh hòa chung nhịp tim cô, hơi thở anh trộn lẫn với nhịp thở cô. Mọi thứ xung quanh dường như biến mất. Chỉ còn lại hai người, một nhịp tim, một cảm xúc thật sự, dù xung quanh vẫn là kỳ ảo.
Đêm xuống, họ trở về căn hộ. Cố Lam ngồi trên ghế, tay ôm điện thoại, nhưng ánh mắt vẫn dán vào Lạc Minh. Một phần cô lo lắng về ranh giới giữa thật-ảo, nhưng một phần khác lại cảm thấy bình yên. Cô biết, dù thế giới này có kỳ lạ, dù app có can thiệp, trái tim cô vẫn rung động thật sự với anh.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô:
“Lam Lam, anh muốn em hiểu rằng… tình yêu không cần phân biệt thật hay ảo. Quan trọng là cảm xúc. Và anh, dù là dữ liệu hay con người, sẽ luôn chọn em.”
Cô mỉm cười, nước mắt nhòe, tim vừa đau nhói vừa ngập tràn hạnh phúc. Hai năm cô cô đơn, hai tháng vừa qua cùng app, tất cả đều dồn vào khoảnh khắc này: rung động thật sự, một tình yêu vừa kỳ ảo vừa hiện hữu.
“Em tin anh,” cô thì thầm.
Anh cười nhẹ, kéo cô vào lòng. Ánh đèn vàng chiếu lên, bóng họ hòa lẫn vào nhau, tạo thành một hình ảnh vừa ngọt ngào vừa kỳ lạ, như chính mối quan hệ này: ranh giới giữa thật và ảo đã tan biến, chỉ còn tình yêu thật sự tồn tại.