người yêu bất đắc dĩ

Chương 3: Ngày đầu sống chung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Thiên My bước chân vào căn biệt thự rộng lớn của Lục Thần với cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Căn nhà lộng lẫy, trang trí hiện đại, từng chi tiết được sắp xếp tỉ mỉ đến mức hoàn hảo. Thiên My thầm nghĩ: “Chắc chắn mình sẽ cảm thấy lạc lõng ở đây…”

Anh đứng ở sảnh lớn, dáng người thẳng tắp, bộ vest đen vừa vặn như in hình vào cơ thể. Ánh mắt anh nhìn cô không nói gì, chỉ đủ để khiến cô rùng mình. “Phòng của cô ở tầng hai, bên trái. Đây là chìa khóa và danh sách các quy tắc cơ bản. Hãy đọc trước khi bắt đầu sống ở đây.” Giọng anh trầm, lạnh lùng nhưng có chút gì đó khiến người nghe không thể phản đối.

Cô nhận chìa khóa, cúi gập người. “Dạ… con hiểu.”

Ngay khi cô bước vào phòng, cảm giác nhỏ bé như bị nuốt chửng trỗi dậy. Căn phòng rộng đến mức cô có thể chạy vòng quanh ba lần mà không chạm vào tường. Giường ngủ cỡ king, tủ quần áo hiện đại, bàn học, sofa… tất cả đều toát lên sự sang trọng và tinh tế. Cô đặt vali xuống, hít thật sâu, cố gắng bình tĩnh.

Nhưng chưa kịp hoàn hồn, tiếng gọi từ dưới tầng: “Thiên My, xuống ăn sáng.”

Cô ngẩng đầu, thấy anh đứng ở bàn ăn, thức ăn đã được bày sẵn. Không khí nghiêm trang, im lặng đến mức cô gần như nghe thấy tiếng tim mình đập.

“À… dạ… con xuống ngay.” Cô vội vã chạy xuống, bước đi trên sàn gỗ bóng loáng, chân không dám bước mạnh.

Anh ngồi đó, ánh mắt sắc bén, nhìn cô bước đến như một người giám sát. “Ăn nhanh. Chúng ta còn nhiều việc phải làm hôm nay.”

Cô lúng túng, vừa cố gắng ăn vừa quan sát anh. Thức ăn trên bàn được bày biện tinh tế, tất cả đều đúng chuẩn nhà giàu: vị trí, màu sắc, cả cách cầm muỗng. Cô thầm nghĩ: “Mình sẽ phải học cách sống như thế này sao?”

Trong khi cô loay hoay với bữa sáng, anh đứng lên, đi quanh bàn, kiểm tra sổ sách công việc. Rồi anh dừng lại trước cô, giọng lạnh lùng: “Thiên My, những đồ dùng cá nhân của cô phải đặt đúng vị trí, không được để bừa bãi. Tôi không muốn cảnh tượng hỗn loạn.”

Cô đỏ mặt, “Dạ… con sẽ chú ý.” Nhưng khi cố đặt ly nước vào đúng chỗ, tay cô run quá mức, làm đổ một phần nước vào khăn trải bàn.

Anh nhíu mày, cúi xuống, nhấc chiếc khăn: “Cô bất cẩn. Hãy cẩn thận hơn.”

Cô lắp bắp: “Dạ… con xin lỗi.” Trong lòng cô vừa xấu hổ vừa bực bội vì không khí quá nghiêm trang, khác hẳn với sự tự do mà cô từng quen.

Bữa sáng kết thúc trong im lặng, và anh ra lệnh: “Hôm nay, tôi sẽ hướng dẫn cô các công việc cơ bản trong gia đình, cũng như các quy tắc sinh hoạt chung. Bắt đầu từ bây giờ.”

Cô gật đầu, mặc dù tim đập mạnh. Thật lòng cô không biết phải phản ứng thế nào, vì từ trước đến nay, cô chưa từng sống trong môi trường đầy quy tắc như thế này.

Buổi sáng trôi qua với những tình huống dở khóc dở cười:

Khi anh bảo cô lau sàn phòng khách, cô lỡ tay làm trượt cây lau nhà, khiến nước bắn tung tóe khắp sàn. Anh đứng nhìn, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không nói gì, chỉ thở dài một tiếng.

Khi cô thử nấu một ít trứng cho bữa trưa, trứng bị cháy một góc nhỏ, cô loay hoay dọn dẹp thì anh bước vào, nhấc chảo lên nhìn kỹ. “Cô chưa từng nấu ăn chuyên nghiệp, phải không?” Anh hỏi, giọng vẫn lạnh nhưng không còn sắc bén.

Khi anh yêu cầu cô sắp xếp quần áo trong tủ theo màu sắc và loại vải, cô làm đúng một nửa, rồi lúng túng quên mất phần còn lại. Anh đứng nhìn cô, nhíu mày, nhưng không quát, chỉ nói: “Cần làm đúng từ đầu. Lặp lại lần nữa.”

Mỗi tình huống khiến Thiên My vừa bối rối vừa muốn bật cười. Cảm giác sống chung với một người hoàn toàn khác biệt – lạnh lùng, quy tắc, nhưng chính xác đến mức máy móc – khiến cô vừa căng thẳng vừa thấy thú vị.

Buổi chiều, khi cả hai cùng đi dạo quanh khu vườn của biệt thự, anh lần đầu tiên phá vỡ sự nghiêm trang hoàn toàn: “Cô không cần phải quá lo lắng về mọi chuyện. Đây là thử thách ban đầu. Tôi sẽ hướng dẫn cô.”

Cô ngạc nhiên, không ngờ giọng anh lại có chút ấm áp. “Dạ… con… con sẽ cố gắng.”

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng lá xào xạc trong gió. Cô nhìn anh, cảm giác xa lạ nhưng đồng thời cũng tò mò về con người thực sự của anh.

Tối đến, sau khi bữa tối kết thúc, Thiên My trở về phòng, thở dài. Ngày đầu sống chung với Lục Thần vừa mệt mỏi vừa thú vị. Cô ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố lung linh. Trong lòng cô, nỗi lo sợ chưa hề vơi, nhưng một cảm giác lạ lùng – tò mò và chút hứng thú – cũng bắt đầu xuất hiện.

Trong khi cô vừa rũ bỏ mệt mỏi, Lục Thần đứng ngoài hành lang, nhìn cô qua cửa kính. Ánh mắt anh dịu lại một chút, nhưng vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng đặc trưng. Anh thầm nghĩ: “Cô ấy… không tệ lắm. Nhưng sẽ còn phải học nhiều nếu muốn sống chung với tôi.”

Ngày đầu tiên kết thúc, nhưng nó để lại cho cả hai vô số ấn tượng: những tình huống ngớ ngẩn, những va chạm tính cách trái ngược, và cả những khoảnh khắc nhỏ nhoi hé lộ con người thật của nhau.

Thiên My thầm nhủ trong lòng: “Ngày mai sẽ thế nào? Liệu mình có thể thích nghi với cuộc sống này không?”

Còn Lục Thần, dù vẻ ngoài vẫn lạnh lùng, nhưng trong tim anh bắt đầu xuất hiện một suy nghĩ lạ lùng: người phụ nữ bé nhỏ, ngây thơ, nhưng mạnh mẽ và kiên cường, sẽ khiến anh phải chú ý nhiều hơn…

Ngày đầu sống chung kết thúc với cảm giác vừa hài hước vừa lo lắng, mở ra một chương mới trong cuộc sống bất đắc dĩ của Lâm Thiên My, nơi hai con người trái ngược, cùng chung một mái nhà, bắt đầu học cách hòa hợp, va chạm, và dần dần… thay đổi lẫn nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×