Ngày hôm sau, Lâm Thiên My thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Ngày đầu tiên sống chung đã trôi qua, và cô biết rằng ngày thứ hai sẽ còn nhiều thử thách hơn. Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, cố gắng không làm ồn. Nhưng ngay khi cô xuống bếp, cảnh tượng khiến cô sững sờ:
Lục Thần đang cầm chiếc bình trà, dáng người thẳng tắp, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng vẻ mặt lại có chút… khác thường. Anh đang pha trà, từng động tác chính xác và tỉ mỉ.
“Anh… anh tự pha trà sao?” Cô hỏi, giọng vừa bất ngờ vừa tò mò.
Anh không quay đầu, giọng trầm đều: “Cô muốn uống trà buổi sáng. Tôi tự pha sẽ vừa ý hơn.”
Cô nhìn anh, tim mình nhói nhẹ. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng anh không hoàn toàn lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Anh có thể dịu dàng, chỉ là anh hiếm khi để lộ cảm xúc ra ngoài.
“À… dạ… cảm ơn anh.” Cô mỉm cười, lòng tràn ngập cảm giác lạ lùng.
Bữa sáng hôm đó diễn ra êm đềm hơn mọi ngày. Anh không bắt cô phải làm quá nhiều việc, mà chỉ hướng dẫn cô cách sắp xếp đồ dùng, pha trà, và chuẩn bị bữa sáng. Cô nhận ra rằng anh thực sự muốn cô học cách sống trong ngôi nhà này, nhưng không hề tỏ ra áp đặt hay nóng giận như ngày đầu.
Sau bữa sáng, Lục Thần đưa cô đi tham quan toàn bộ căn biệt thự. Anh chỉ cho cô từng phòng, giải thích cách sử dụng các thiết bị hiện đại, và nhấn mạnh những quy tắc sinh hoạt.
“Cô phải nhớ rằng, mọi thứ đều có nguyên tắc. Nếu không tuân theo, sẽ rất rắc rối,” anh nói, giọng nghiêm nghị nhưng không hề căng thẳng.
Cô gật đầu, tiếp thu từng lời anh dạy. Trong lòng, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn – ít nhất là hôm nay, anh không hẳn là “ngọn núi băng” không thể chạm tới.
Buổi chiều, khi cô đang lau sàn phòng khách, anh bước đến bên cạnh. “Cô biết cách lau đúng rồi, nhưng đừng quên kiểm tra các góc nhỏ. Những chi tiết nhỏ quyết định tổng thể,” anh nói.
Cô nhìn anh, thấy vẻ quan tâm hiếm hoi trong ánh mắt anh. “Dạ… con sẽ chú ý,” cô đáp, tim đập nhanh.
Nhưng không chỉ cô nhận ra sự dịu dàng của anh. Anh cũng bắt đầu quan sát cô, nhận thấy những phẩm chất mà anh chưa từng nghĩ sẽ thấy ở một người phụ nữ bình thường như cô.
Cô tuy giản dị, nhưng từng cử chỉ đều toát lên sự chăm chỉ, kiên nhẫn và tinh thần không chịu khuất phục. Khi lau sàn, cô không phàn nàn; khi sắp xếp phòng, cô học hỏi nhanh chóng; khi nấu bữa trưa, cô thử nghiệm cách làm mới mà vẫn hoàn thành tốt.
Anh đứng bên ngoài cửa, lặng lẽ quan sát. Lục Thần không thể phủ nhận rằng, cô gái nhỏ bé này tuy không sang trọng hay quyền lực, nhưng mạnh mẽ và thông minh – những phẩm chất mà anh vốn chỉ nhìn thấy ở những người cộng sự trong công việc, không phải ở một cô gái bình thường.
Chiều hôm đó, anh gọi cô vào phòng làm việc. “Thiên My, hôm nay tôi sẽ dạy cô cách quản lý các thiết bị thông minh trong nhà. Cô cần biết cách sử dụng để mọi việc trơn tru, không gây rắc rối.”
Cô chăm chú lắng nghe, ghi chép từng chi tiết. Trong lúc học, cô tình cờ phát hiện anh không hề kiêu ngạo hay tỏ vẻ quyền lực. Anh chỉ tập trung vào công việc, chỉ bảo cô một cách kiên nhẫn. Lần đầu tiên, cô cảm thấy gần gũi với anh hơn, như thể anh là một người bạn đồng hành, không chỉ là người chủ nhà lạnh lùng.
Khi trời tối, anh dẫn cô ra vườn. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả khu vườn, tạo nên khung cảnh lãng mạn nhưng cũng đầy trầm mặc. Anh đứng đó, ánh mắt nhìn xa xăm, không nói gì, nhưng cô cảm nhận được một thứ gì đó ấm áp ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng.
“Cô thấy… nơi này thế nào?” Anh hỏi, giọng thấp nhưng không còn sắc lạnh.
Cô mỉm cười, đôi mắt lấp lánh: “Dạ… đẹp quá. Con không ngờ biệt thự này rộng và yên bình đến vậy.”
Anh gật đầu, lần đầu tiên nở một nụ cười rất nhẹ. “Tôi muốn cô cảm thấy thoải mái ở đây. Dù là hôn nhân hợp đồng, nhưng ít nhất, tôi không muốn cô thấy bất tiện hay khó chịu.”
Cô sững sờ, cảm giác tim mình nhói lên. Lần đầu tiên, anh thể hiện sự quan tâm thật sự, không phải qua lời nói khô khan, mà qua hành động và thái độ.
Đêm đó, khi Thiên My ngồi trong phòng, cô nhớ lại toàn bộ những khoảnh khắc trong ngày: từ cách anh hướng dẫn cô pha trà, dạy cô sử dụng thiết bị, đến cách anh nhìn cô trong vườn. Tất cả đều khiến cô cảm thấy lạ lùng – một nỗi cảm xúc vừa lo lắng, vừa tò mò, vừa ngưỡng mộ.
Cô nhận ra rằng, cuộc sống bất ngờ nhất chính là việc con người mà cô từng nghĩ là lạnh lùng, vô cảm, lại có thể dịu dàng, chu đáo đến vậy. Đồng thời, cô cũng hiểu rằng anh đang nhận ra giá trị của cô: sự giản dị nhưng mạnh mẽ, thông minh và kiên cường.
Ngày hôm ấy kết thúc, nhưng trong lòng cả hai, một sự nhận thức mới bắt đầu nảy nở. Thiên My thấy anh không hoàn toàn là người mà cô sợ hãi, còn Lục Thần thấy cô không phải là người yếu đuối, mà là một cá nhân đáng để quan tâm và trân trọng.
Cả hai, trong cuộc sống hàng ngày tưởng chừng khô khan và lạnh lùng, đã bắt đầu phát hiện ra những điều bất ngờ về nhau. Những chi tiết nhỏ, những hành động tưởng chừng vô tình, lại chính là những sợi dây vô hình kết nối hai con người xa lạ, mở ra một mạch cảm xúc mới mà cả hai đều chưa sẵn sàng thừa nhận.
Khi đêm buông xuống, Thiên My nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng phản chiếu trên hồ nước trong khuôn viên biệt thự. Cô thầm nhủ: “Cuộc sống ở đây… không hẳn tồi tệ. Có lẽ, mình sẽ học cách sống chung với anh… và ai biết được, có những điều bất ngờ tốt đẹp đang chờ mình.”
Còn Lục Thần, đứng sau cánh cửa phòng, nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô qua kính, ánh mắt dịu lại. Trong thâm tâm anh, một ý nghĩ lặng lẽ nảy nở: “Cô ấy… không giống bất cứ ai tôi từng gặp. Có lẽ, mình sẽ phải chú ý đến cô ấy nhiều hơn…”
Ngày thứ hai kết thúc, mở ra một chương mới trong cuộc sống hợp đồng: nơi hai cá tính đối lập bắt đầu hiểu nhau, phát hiện sự dịu dàng và sức mạnh tiềm ẩn, và những bất ngờ trong cuộc sống mới chỉ vừa bắt đầu.