người yêu bất đắc dĩ

Chương 6: Bữa tối bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối hôm đó, sau một ngày dài với công việc căng thẳng, Lâm Thiên My vừa rửa xong bát đĩa trong bếp, chuẩn bị đi nghỉ ngơi, thì nghe thấy giọng anh từ phòng khách:

“Thiên My, tối nay… cô rảnh không?”

Cô ngẩng đầu, hơi sững sờ. Giọng anh lạnh lùng nhưng khác với thường ngày – có chút trầm ấm, khiến cô khó mà đoán được cảm xúc thật. “Dạ… dạ rảnh ạ,” cô trả lời, tim đập mạnh.

“Ngồi đây một lát, tôi có thứ muốn nói,” anh nói, rồi quay đi chuẩn bị bữa tối.

Cô đứng đó, tim rộn ràng, vừa tò mò vừa băn khoăn. Anh… mời cô ăn tối? Lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian sống chung, anh chủ động làm điều này – một bữa tối chỉ có hai người, không khách khứa, không nhân viên phục vụ, chỉ là hai con người đối diện nhau.

Chốc lát sau, bàn ăn trong phòng khách được bày biện đơn giản nhưng tinh tế: hai đĩa thức ăn nóng hổi, ánh nến lung linh, và một bình rượu vang đỏ. Khung cảnh vừa ấm áp vừa sang trọng, khác hẳn với sự lạnh lùng thường thấy của anh.

Thiên My bước tới, hơi bối rối. “Dạ… anh… anh mời con ăn tối sao?”

Anh ngồi xuống ghế, giọng trầm: “Đúng. Chỉ có hai người. Tôi muốn chúng ta… trò chuyện một chút.”

Cô hít sâu, ngồi đối diện anh. Không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ chiếc loa nhỏ trong phòng. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vì ánh mắt anh sắc bén nhưng lại dịu dàng một cách khó tả.

Bữa ăn bắt đầu trong im lặng. Thiên My khẽ nếm một miếng thức ăn, cảm giác vừa ngon vừa ấm lòng. Anh nhìn cô, nhưng không nói gì. Cô tự hỏi: liệu anh có đang quan sát mình, hay chỉ đơn giản là tập trung ăn tối?

Sau vài phút, anh mở lời: “Thiên My… tôi muốn nghe về cô. Về gia đình, về quá khứ, về con người thật của cô.”

Cô hơi sững sờ. Không ngờ anh lại muốn trò chuyện về cô – điều mà trước đây anh hiếm khi quan tâm. Cô thở sâu, ngẩng đầu, ánh mắt gặp ánh mắt anh. “Dạ… con… con sẽ nói thật,” cô trả lời, giọng run run nhưng quyết tâm.

Anh gật đầu, ánh mắt chăm chú. “Tôi không quan tâm đến những hình tượng hay lời tâng bốc. Tôi muốn biết cô thực sự là ai.”

Thiên My kể về gia đình, về những khó khăn, về nỗi lo lắng khi gia đình rơi vào khủng hoảng tài chính, và lý do cô phải chấp nhận cuộc hôn nhân hợp đồng này. Cô kể về tuổi thơ giản dị, về những ước mơ từng ấp ủ, về những thất bại và lần đầu biết mình cần trưởng thành nhanh chóng hơn.

Anh lắng nghe, không ngắt lời, không phán xét. Chỉ là ánh mắt theo dõi, im lặng nhưng đầy ý nghĩa. Khi cô kể xong, một khoảng lặng xuất hiện.

“Tôi hiểu,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm áp. “Cô không hề yếu đuối. Thậm chí, cô mạnh mẽ hơn tôi tưởng rất nhiều. Cô biết đứng lên sau những khó khăn, biết đối mặt với thực tại – điều mà nhiều người trưởng thành còn chưa làm được.”

Cô hơi đỏ mặt, cảm giác vừa tự hào vừa bối rối. “Dạ… con… con chỉ muốn giúp gia đình thôi.”

Anh gật đầu. “Tôi biết. Và hôm nay, cô đã giúp tôi rất nhiều trong công việc. Điều đó khiến tôi phải nhìn nhận lại… con người cô.”

Cả hai im lặng, thưởng thức bữa tối trong không khí lạ lùng nhưng gần gũi. Ánh nến phản chiếu lên khuôn mặt anh, làm mềm đi vẻ lạnh lùng vốn có. Thiên My chợt nhận ra rằng, anh không chỉ là tổng tài lạnh lùng, mà còn là người đàn ông có trái tim biết quan tâm, chỉ là anh chưa từng bộc lộ ra ngoài.

Sau bữa ăn, anh đưa cho cô một ly rượu vang. “Thiên My, tôi muốn biết thêm về những điều cô thích, những mơ ước, những điều chưa từng kể ai nghe. Tôi muốn hiểu cô, không chỉ qua lời nói, mà qua cảm nhận.”

Cô nhìn anh, tim đập mạnh. Chưa bao giờ cô được một người đàn ông quan tâm sâu sắc đến vậy, đặc biệt là người từng khiến cô sợ hãi khi mới gặp. “Dạ… con sẽ nói thật, anh cứ nghe thôi,” cô nói, giọng run run nhưng cương quyết.

Cô kể về những sở thích đơn giản: thích đọc sách, thích nấu ăn, thích đi dạo dưới trời mưa, thích những điều bình dị nhưng ấm áp. Anh lắng nghe, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng gật nhẹ, và đôi khi, ánh mắt anh dịu đi một cách không thể che giấu.

Rồi cô kể về những tổn thương, về những lúc cô cảm thấy cô đơn, về nỗi sợ hãi khi phải đối diện với tương lai không chắc chắn. Cô không giấu giếm, và lần đầu tiên, cảm giác như có một người thực sự muốn hiểu cô, khiến cô trút bỏ phần nào gánh nặng tâm lý.

Anh không nói nhiều, nhưng khi cô kết thúc câu chuyện, anh thở dài, giọng trầm: “Thiên My… cô thực sự khác biệt. Cô không giống bất kỳ người phụ nữ nào tôi từng gặp. Sức mạnh và sự kiên nhẫn của cô… khiến tôi… phải thừa nhận.”

Cô ngạc nhiên, trái tim nhói lên. Anh… đang thừa nhận giá trị của cô? Lần đầu tiên, một lời nói từ anh khiến cô cảm thấy vừa hạnh phúc vừa bối rối.

Cuộc trò chuyện kéo dài hơn một giờ đồng hồ. Họ không chỉ nói về quá khứ, mà còn chia sẻ những quan điểm, những cảm nhận về cuộc sống, về gia đình, về những điều họ từng trải qua. Qua từng lời nói, từng ánh mắt, họ dần hiểu nhau hơn, và khoảng cách giữa hai con người tưởng chừng xa lạ ngày càng gần.

Khi bữa tối kết thúc, ánh nến dần tắt, nhưng cảm giác ấm áp vẫn còn sót lại trong phòng. Anh đứng dậy, đi lại gần cô, giọng trầm: “Thiên My, hôm nay… cảm ơn cô. Không chỉ vì bữa tối, mà còn vì sự chân thành và dũng cảm của cô.”

Cô đỏ mặt, tim đập mạnh. “Dạ… con cũng cảm ơn anh… đã lắng nghe con.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng, ánh mắt gặp nhau. Một cảm giác khó tả – vừa gần gũi vừa lạ lẫm – tràn ngập căn phòng. Lần đầu tiên, họ không chỉ là vợ chồng hợp đồng, mà là hai con người đang tìm hiểu, trò chuyện và thừa nhận giá trị thực sự của nhau.

Thiên My quay về phòng, ngồi xuống bên cửa sổ, ánh trăng phản chiếu lên mặt cô. Cô thầm nhủ: “Anh… không hẳn là người lạnh lùng, xa cách như mình nghĩ. Có lẽ… mình đang bắt đầu hiểu anh, và… có thể cảm thấy gần gũi hơn.”

Còn Lục Thần, đứng ở phòng khách, nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô qua cửa kính, thở dài một cách lặng lẽ. Trong lòng anh, một cảm giác khác lạ bắt đầu trỗi dậy: sự quan tâm, tôn trọng, và… một chút tò mò về người phụ nữ nhỏ bé nhưng mạnh mẽ đang sống cùng anh.

Bữa tối bất ngờ kết thúc, nhưng nó để lại một dư vị đặc biệt: sự thấu hiểu, sự chân thành, và những cảm xúc dần hé lộ mà cả hai chưa sẵn sàng thừa nhận.

Ngày hôm đó, họ không chỉ ăn tối, mà còn mở ra một chương mới trong mối quan hệ – nơi hai con người trái ngược, từng e dè, bắt đầu bước những bước đầu tiên để hiểu và tin tưởng nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×