Sáng hôm sau, Lâm Thiên My thức dậy với tâm trạng vừa hào hứng vừa lo lắng. Cuộc sống ở biệt thự Lục Thần đã trở nên quen thuộc, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn thoải mái với môi trường công việc của anh – một thế giới xa hoa, đầy cạnh tranh, nơi cô vừa là “vợ hợp đồng” vừa là người mới bước vào.
Cô chuẩn bị trang phục công sở giản dị, vừa đủ lịch sự nhưng không quá nổi bật. Trong lòng cô, một nỗi lo lắng lạ thường len lỏi: liệu đồng nghiệp có nhìn cô như một “kẻ xen vào” hay coi thường cô vì xuất thân bình thường và chưa từng trải qua môi trường công sở sang trọng?
Bước vào công ty Lục Thần, không khí vốn bận rộn và áp lực càng khiến cô căng thẳng. Cô hít sâu, cố gắng tỏ ra tự tin, nhưng bước chân vừa dứt, cô nghe thấy những tiếng thì thầm phía sau.
“Đúng là vợ hợp đồng của Lục tổng, nghe nói họ mới kết hôn nhưng cô ấy trông khá bình thường.”
“Ừ, nghe nói Lâm Thiên My từng là cô gái giản dị, chưa từng làm trong môi trường cao cấp. Không biết có thích nghi được không.”
Cô cảm thấy tim mình nhói lên. Những lời đồn thổi, dù nhẹ nhàng, nhưng vẫn khiến cô khó chịu và bối rối. Cô cố gắng bình tĩnh, nhưng sự tò mò khiến cô tiến lại gần, lắng nghe thêm:
“Nghe nói Lục tổng rất quan tâm cô ấy, nhưng ai mà biết chừng nào quan tâm sẽ trở thành chuyện khác. Họ là vợ chồng hợp đồng mà.”
“Ừ… nhưng nhìn thấy Lục tổng hôm qua đi cùng cô ấy, thật sự… anh ấy bảo vệ cô ấy khá kỹ.”
Thiên My hít một hơi, cố gắng không để cảm xúc chi phối. Cô biết mình không thể chứng minh gì ngay lúc này, nhưng những lời đồn thổi vẫn khiến cô cảm thấy mình bị soi mói.
Ngay khi cô bước vào phòng làm việc của Lục Thần, anh đã đứng đó, ánh mắt sắc lạnh nhưng lộ vẻ quan sát: “Thiên My, hôm nay cô trông bình tĩnh hơn, nhưng tôi biết có chuyện xảy ra.”
Cô đỏ mặt, không dám nhìn thẳng: “Dạ… con… chỉ là… đồng nghiệp nói chuyện thôi ạ.”
Anh bước lại gần, giọng trầm: “Ai nói chuyện gì không quan trọng. Điều quan trọng là… không ai được phép nói xấu cô. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra.”
Cô sững sờ, tim đập mạnh. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự bảo vệ rõ ràng từ anh, không phải qua lời nói trống rỗng hay thái độ lạnh lùng, mà qua hành động và thái độ nghiêm túc.
Một đồng nghiệp vừa bước vào phòng, nhưng khi thấy ánh mắt anh sắc lạnh, liền cúi đầu, không dám mở lời. Lục Thần nhíu mày: “Tôi không muốn nghe bất cứ lời bàn tán nào về vợ hợp đồng của tôi. Ai làm phiền cô ấy sẽ phải chịu trách nhiệm trước tôi.”
Thiên My đứng đó, mắt mở to, cảm giác vừa bất ngờ vừa xúc động. Cô không ngờ rằng, anh – người mà cô từng nghĩ chỉ quan tâm đến công việc và bản thân – lại thể hiện sự bảo vệ mạnh mẽ đến vậy.
Suốt buổi sáng, không khí trong công ty thay đổi. Đồng nghiệp tránh ánh mắt cô, và các cuộc đàm tiếu dần lắng xuống. Thiên My cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đồng thời, cô nhận ra rằng sống cùng Lục Thần không chỉ là học cách thích nghi với cuộc sống xa hoa, mà còn phải đối diện với những thử thách về xã hội và môi trường công sở.
Buổi trưa, khi hai người cùng ăn trong phòng họp riêng, cô nhìn anh, giọng run run: “Dạ… con cảm ơn anh… đã bảo vệ con.”
Anh gật đầu, giọng trầm và nghiêm túc: “Thiên My, cô không cần cảm ơn. Bảo vệ cô là trách nhiệm của tôi. Dù là vợ hợp đồng, hay bất cứ lý do gì, tôi không để ai làm tổn hại cô.”
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được một sự quan tâm thực sự – không chỉ là ánh mắt, không chỉ là lời nói, mà là thái độ nghiêm túc, kiên quyết.
Buổi chiều, khi cô trở lại bàn làm việc, cô nhận ra đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt khác. Không còn là sự tò mò hay bàn tán, mà là sự tôn trọng và dè chừng. Một phần nhờ Lục Thần, nhưng cũng nhờ chính cách cô đứng vững, kiên nhẫn, và xử lý mọi tình huống một cách bình tĩnh.
Khi buổi làm việc kết thúc, Lục Thần đi cùng cô ra thang máy, ánh mắt anh lộ vẻ nghiêm nghị: “Thiên My, từ nay, bất cứ ai làm phiền cô, sẽ không chỉ là vấn đề nhỏ nữa. Tôi sẽ trực tiếp xử lý. Cô hiểu chứ?”
Cô gật đầu, lòng tràn ngập cảm giác ấm áp. “Dạ… con hiểu rồi ạ.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, như muốn chắc chắn rằng cô cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của anh. Thái độ này, khác hoàn toàn với hình ảnh lạnh lùng, xa cách thường ngày, khiến cô không khỏi rung động.
Trên đường về biệt thự, Thiên My ngồi trong xe, ánh mắt dõi theo anh lái xe. Cô thầm nhủ: “Ngày hôm nay… anh không chỉ là tổng tài nghiêm nghị, mà còn là người quan tâm đến mình thật sự. Mình… chưa từng cảm nhận điều này trước đây.”
Trong khi đó, Lục Thần lái xe, lặng lẽ nghĩ về cô. Anh chưa từng nghĩ rằng, một người phụ nữ nhỏ bé, giản dị nhưng kiên cường như Thiên My, lại khiến anh phải chú ý nhiều như vậy. Những khoảnh khắc anh bảo vệ cô, ánh mắt anh nhìn cô, tất cả đều là những biểu hiện chưa từng có từ trước đến nay. Anh tự nhủ: “Cô ấy… đang dần trở thành người quan trọng. Không chỉ là vợ hợp đồng…”
Khi trở về biệt thự, Thiên My bước vào phòng, ngồi xuống bên cửa sổ, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt cô. Cô thầm nhủ: “Anh quan tâm mình… thật sự quan tâm. Lần đầu tiên, mình cảm nhận được sự ấm áp từ anh.”
Còn Lục Thần đứng ở phòng khách, nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô qua cửa kính, ánh mắt dịu lại. Trong lòng anh, một cảm giác khác lạ trỗi dậy: sự quan tâm, sự tôn trọng, và cả một chút tò mò về cô – người phụ nữ mà anh từng nghĩ chỉ là “vợ hợp đồng,” giờ đây đang chiếm một vị trí quan trọng trong tâm trí anh.
Ngày hôm đó khép lại với một dư vị ngọt ngào nhưng cũng đầy bất ngờ. Hai con người, qua những tin đồn và thử thách, đã nhận ra cảm xúc thật sự về nhau. Thiên My cảm nhận được sự quan tâm chân thành, còn Lục Thần bắt đầu nhận ra giá trị và sức mạnh tiềm ẩn trong cô.
Bữa tối, những lời thừa nhận, và cả những khoảnh khắc bảo vệ, đều tạo nên một bước ngoặt trong mối quan hệ hợp đồng tưởng chừng lạnh lùng nhưng dần dần hé lộ sự chân thành và tình cảm sâu sắc.
Ngày hôm đó, họ không chỉ vượt qua thử thách từ tin đồn, mà còn xây dựng một sợi dây kết nối vô hình: nơi hai con người trái ngược, từ xa lạ, bắt đầu học cách tin tưởng, bảo vệ, và hiểu nhau.