Ngày hôm sau, Hà Linh trở lại công ty với tâm trạng rối bời. Nụ hôn đêm qua vẫn đọng lại trong tâm trí, khiến cô vừa xao xuyến vừa hối hận. Cô tự nhủ phải kiên cường, không để cảm xúc chi phối công việc. Nhưng Dương Khải dường như biết rõ mọi động tác của cô, ánh mắt anh thỉnh thoảng liếc nhìn cô, khiến tim cô nhói lên từng cơn.
Dự án đang đến giai đoạn quyết định, buộc cả hai phải phối hợp tối đa. Họ được phân công cùng làm một bản báo cáo quan trọng cho buổi họp cấp cao, nơi quyết định số phận dự án và cả uy tín công ty. Căng thẳng chồng chất, không còn chỗ cho sơ suất.
Trong phòng họp nhỏ, cả hai ngồi đối diện, máy tính mở sẵn, tài liệu trải đầy trên bàn. Hà Linh cố tập trung vào các con số, vào chiến lược, nhưng ánh mắt anh liên tục theo dõi từng cử chỉ của cô.
“Cô quá căng thẳng rồi, Linh à. Hít thở đi,” Dương Khải nói, giọng trầm, như một lời nhắc nhưng cũng là một lời cám dỗ.
Cô khẽ mím môi, cố nén cảm giác xao xuyến. “Dự án quan trọng hơn bất cứ cảm xúc nào,” cô đáp, giọng lạnh lùng, nhưng tim cô lại rối như tơ vò.
Anh tiến lại gần, nghiêng người, ánh mắt chạm mắt cô: “Cô cứ nói vậy, nhưng tôi thấy cô không thể giữ lý trí quá lâu. Cô lo sợ… hay là… thích cảm giác này?”
Hà Linh giật mình, đỏ bừng mặt, nhưng ngay sau đó, cô cắn môi, cố gượng cười: “Anh đang thử thách tôi à? Tôi không dễ bị… làm xiêu lòng đâu.”
Dương Khải cười khẽ, tay anh chạm nhẹ vào tay cô khi chỉ vào một con số trên tài liệu, cảm giác tiếp xúc khiến cô rùng mình. “Vậy thì tôi sẽ chứng minh, cô không thể giữ khoảng cách với tôi lâu đâu,” anh nói, nụ cười nửa trêu nửa thật.
Khoảnh khắc căng thẳng ấy, cả hai gần như quên đi thời gian và không gian xung quanh. Một cơn rung động lạ lùng lan tỏa trong cơ thể họ, vừa cám dỗ vừa nguy hiểm. Hà Linh biết, nếu không cẩn thận, họ sẽ vượt qua ranh giới lần nữa – lần này có thể không chỉ là một đêm “định mệnh”.
Đúng lúc đó, điện thoại cô reo, kéo cô về thực tại. Cô nhìn màn hình, là tin nhắn từ Dương Khải: “Tạm nghỉ đi. Tôi sẽ đợi cô ở quán cà phê bên dưới.”
Cô thở dài, tim đập loạn nhịp, nhưng không thể từ chối. Khi cô bước ra quán cà phê, Dương Khải đã ngồi đó, áo sơ mi xắn tay, dáng vẻ vẫn như quyền lực và quyến rũ đến mức khó cưỡng.
Anh đứng dậy khi cô tới, gần như cuốn cô vào vòng tay. “Cô mệt mỏi rồi, phải không?” giọng anh nhẹ, vừa lo lắng vừa trêu đùa.
Hà Linh khẽ gật đầu, tim cô rung lên khi anh kéo cô ngồi xuống cạnh mình. Khoảng cách giữa họ gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở anh.
“Anh biết… tôi không nên để cảm xúc chi phối, nhưng…” cô nói, giọng run, mắt không rời khuôn mặt anh.
Anh nghiêng người, cúi xuống, chạm nhẹ môi cô trong một nụ hôn ngắn nhưng đầy quyền lực. Cảm giác vừa ngọt ngào vừa nguy hiểm làm cô không thể kìm chế. Cả hai đứng đó, giữa quán cà phê vắng, như thế giới chỉ còn họ.
Khi rút ra, anh thì thầm: “Đây chưa phải kết thúc đâu, Linh. Chỉ là bước khởi đầu. Tôi sẽ không buông cô dễ dàng.”
Hà Linh thở hổn hển, vừa muốn lùi vừa muốn ở lại. Cô biết, trò chơi này vừa ngọt vừa nguy hiểm, nơi thù hận và tình yêu giao nhau, sẽ không dễ dàng dừng lại. Mối quan hệ của họ, giờ đây, đã vượt khỏi ranh giới công sở – vừa là đối thủ, vừa là kẻ chiếm trọn cảm xúc của nhau.
Đêm đó, khi trở về căn hộ, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn thành phố sáng đèn. Trái tim cô vẫn rối bời, vừa mong chờ vừa sợ hãi. Nhưng một điều chắc chắn: Dương Khải đã quay trở lại cuộc đời cô, và không ai có thể thoát khỏi trò chơi này, cả hai đều biết rằng, những ngày tới sẽ là chuỗi ngày vừa đấu trí vừa đấu cảm xúc không hồi kết.