Ngày hôm sau, Hà Linh bước vào công ty với tâm trạng vừa căng thẳng vừa bồn chồn. Sau buổi tối “định mệnh” tại quán cà phê, mọi thứ dường như thay đổi – khoảng cách giữa cô và Dương Khải gần hơn nhưng cũng đầy nguy hiểm. Mỗi ánh mắt anh trao cho cô, mỗi câu nói tưởng chừng bình thường đều ẩn chứa sức hút không thể chối từ.
Buổi sáng, phòng họp lớn vang lên tiếng điện thoại và bước chân vội vàng của các nhân viên. Một thông báo khẩn từ ban giám đốc: dự án họ đang thực hiện gặp trục trặc nghiêm trọng. Một đối tác lớn đột ngột rút lui, khiến áp lực dồn lên cả hai công ty.
Hà Linh cảm thấy nhịp tim tăng vọt. “Chúng ta phải xử lý ngay, nếu không toàn bộ dự án sẽ sụp đổ,” cô thốt lên, giọng nghiêm trọng. Dương Khải đứng bên cạnh, nhìn cô, ánh mắt vừa sắc lạnh vừa… quan tâm.
“Linh, tôi cần cô tập trung. Chúng ta phải phối hợp chặt chẽ,” anh nói, giọng trầm, không còn chút khiêu khích nào, chỉ còn quyết tâm.
Cả ngày, họ làm việc không ngừng nghỉ, trao đổi, tranh luận, đối đáp nhau từng chi tiết. Mỗi lần Dương Khải chạm tay cô để chỉ vào tài liệu, hoặc đứng quá gần để nhìn màn hình, tim Hà Linh lại như nhảy loạn nhịp. Áp lực công việc dồn lên, nhưng khoảng cách giữa họ cũng dần xóa nhòa.
Đến chiều, khi mọi nỗ lực dường như sắp thất bại, Dương Khải bất ngờ kéo cô ra phòng nhỏ, tránh xa ánh mắt mọi người. “Cô nghe tôi nói,” anh thở hổn hển, giọng vừa nghiêm nghị vừa mềm mại, “chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin nhau. Từng bước, từng giây, cô phải dựa vào tôi.”
Hà Linh nhìn anh, tim rung lên, vừa muốn chống lại vừa muốn đầu hàng. “Anh… đừng ép tôi…” cô thốt lên, giọng run, nhưng ánh mắt lại không rời anh.
Anh tiến lại gần, nắm lấy tay cô, kéo cô vào sát người. “Tôi không ép, Linh à. Tôi chỉ muốn cô hiểu, chúng ta cần nhau. Trong công việc và… cả ngoài giờ.”
Cả hai đứng đó, hơi thở nóng bỏng, tim đập nhanh, ranh giới giữa công việc và cảm xúc bị phá vỡ hoàn toàn. Anh cúi xuống, chạm môi cô trong một nụ hôn dài hơn lần trước, sâu hơn, vừa ngọt ngào vừa đầy quyền lực. Hà Linh mềm nhũn, đáp lại, mọi cảm giác sợ hãi, căng thẳng đều tan biến, chỉ còn sự khao khát và rung động mạnh mẽ.
Khi rút ra, cả hai thở hổn hển, ánh mắt dạt dào cảm xúc nhưng vẫn còn nghiêm túc. “Đêm nay… chúng ta không thể để chuyện này lấn át công việc. Nhưng tôi muốn cô biết, Linh, tôi sẽ không buông cô dễ dàng,” Dương Khải thì thầm, gần như lời hứa và thách thức cùng lúc.
Hà Linh ngồi xuống, đầu óc quay cuồng. Cô biết, trò chơi vừa bắt đầu hôm trước giờ đã lên cấp độ mới – vừa đấu trí công sở, vừa đấu cảm xúc không lối thoát. Mọi áp lực, mọi thù hận, mọi khao khát giờ đây hòa quyện thành một cơn bão cảm xúc mà cả hai đều không thể kiểm soát.
Khi ra về, Hà Linh đứng ngoài cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố sáng rực, tim vẫn rối bời. Cô biết, Dương Khải đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống cô, và mối quan hệ vừa thù vừa yêu này sẽ còn kéo dài, thử thách cô từng ngày, từng giờ, không lối thoát.
Đêm đó, cả hai chìm trong những suy nghĩ riêng, cảm nhận rõ ràng một điều: họ không chỉ là đối thủ công sở, không chỉ là những người từng tổn thương nhau, mà giờ đây đã trở thành kẻ chiếm trọn cảm xúc của nhau, bất chấp mọi lý trí. Một trò chơi vừa ngọt vừa nguy hiểm, vừa ngược vừa lôi cuốn, đã bắt đầu, và không ai trong họ có thể thoát ra.