Ngày hôm sau, không khí tại công ty trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Dự án quan trọng đã bước vào giai đoạn cuối cùng, thời hạn ngày càng áp sát, và mọi quyết định đều phải chính xác tuyệt đối. Hà Linh bước vào văn phòng với tâm trạng căng thẳng, vẫn còn dư âm của đêm hôm trước – nụ hôn nóng bỏng, ánh mắt tràn đầy cảm xúc của Dương Khải khiến cô không sao quên được.
Khi cô vừa đặt cặp tài liệu xuống bàn, Dương Khải đã đứng đó, ánh mắt như xuyên thấu mọi suy nghĩ của cô. “Hôm nay chúng ta phải hoàn tất mọi thứ, Linh. Không sai sót nào được phép xảy ra,” anh nói, giọng trầm nhưng không giấu được một chút khiêu khích.
Cô nhấn mạnh từng con số trong báo cáo, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng anh lại tiến sát, gần như chạm vào vai cô, ánh mắt dõi theo từng thao tác. Cảm giác vừa căng thẳng vừa bị lôi cuốn khiến cô run rẩy.
“Anh… sao lại đứng gần vậy?” cô hỏi, cố tỏ ra nghiêm túc nhưng giọng vẫn lộ ra sự xao động.
Dương Khải chỉ mỉm cười, cúi sát vào tai cô, thì thầm: “Bởi vì tôi muốn chắc chắn cô không lạc hướng. Và… tôi muốn cảm nhận cô gần tôi như thế này.”
Hà Linh đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô biết nếu không kiểm soát, họ sẽ vượt qua ranh giới lần nữa – lần này có thể sâu hơn, khó kiểm soát hơn. Nhưng đồng thời, trái tim và cơ thể cô phản bội lý trí, mong muốn được gần anh, được cảm nhận hơi ấm của anh.
Cả ngày, họ làm việc như vậy – vừa đấu trí vừa đấu cảm xúc, không lời nhưng ánh mắt và những cử chỉ lướt qua đều đầy ẩn ý. Mọi người xung quanh không nhận ra, nhưng chính khoảng cách vừa gần vừa xa ấy tạo ra một căng thẳng khủng khiếp, khiến cả hai vừa sợ vừa thèm khát.
Đến chiều, khi dự án sắp hoàn tất, Dương Khải bất ngờ kéo cô ra phòng riêng, tránh xa mọi ánh mắt. “Chúng ta phải nghỉ ngơi một chút, Linh,” anh nói, giọng trầm, tay nắm lấy tay cô, gần như không buông.
Hà Linh lúng túng, nhưng lòng cô lại rối bời: “Anh… chúng ta không thể… ở đây…”
Anh cúi xuống, kéo cô vào gần người, ánh mắt sâu thẳm, giọng thì thầm: “Cô biết tôi không thể chờ lâu nữa. Tôi cần cô… ngay bây giờ.”
Khoảnh khắc ấy, mọi lý trí của cô tan biến. Nụ hôn của anh lần này sâu hơn, chiếm lấy mọi cảm giác, vừa ngọt ngào vừa nguy hiểm. Cô đáp lại, cơ thể run lên từng cơn, mọi áp lực, mọi căng thẳng công việc tan biến, chỉ còn cảm giác khao khát và thèm muốn.
Khi rút ra, cả hai thở hổn hển, ánh mắt đầy cảm xúc lẫn lộn giữa tình yêu, thù hận, và sự chiếm hữu. “Đây chưa phải kết thúc đâu, Linh,” anh thì thầm, nụ cười nửa khiêu khích nửa trìu mến. “Tôi sẽ không buông cô. Và tôi biết, cô cũng không muốn tôi buông đâu.”
Hà Linh ngồi xuống, đầu óc quay cuồng. Cô biết, mối quan hệ giữa họ giờ đây đã vượt qua mọi ranh giới. Vừa thù vừa yêu, vừa đấu trí vừa đấu cảm xúc, họ không còn là đồng nghiệp hay đối thủ thông thường nữa. Một trò chơi nguy hiểm vừa bắt đầu, và cả hai đều biết, không ai có thể thoát ra một cách dễ dàng.
Khi rời văn phòng, Hà Linh bước vào đêm, ánh đèn thành phố chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng rực cháy cảm xúc. Cô biết, những ngày tới sẽ đầy thử thách, vừa công việc vừa tình cảm, và Dương Khải đã trở thành người không thể thiếu trong cuộc sống cô – một kẻ vừa khiến cô sợ hãi, vừa khiến cô khao khát, một người cô vừa muốn xa, vừa muốn gần.