người yêu cũ, đối thủ hiện tại

Chương 9: Ngoài ranh giới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, văn phòng gần như vắng lặng, chỉ còn ánh đèn vàng le lói chiếu lên những chiếc bàn trống trải. Dự án đã hoàn tất phần lớn, nhưng cả Hà Linh và Dương Khải đều phải kiểm tra lần cuối trước khi nộp. Căng thẳng đè nặng lên cả hai, nhưng thứ căng thẳng mà họ cảm nhận không chỉ đến từ công việc – đó còn là cám dỗ, là rung động, là sự gần gũi mà họ không thể tránh khỏi.

Hà Linh ngồi trước màn hình máy tính, tay run nhẹ vì mệt mỏi và áp lực. Bỗng một cơn gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, khiến cô rùng mình. Dương Khải xuất hiện bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Cô còn tỉnh táo không?”

Cô khẽ gật đầu, nhưng tim lại đập loạn nhịp. “Vẫn… ổn. Chỉ là mệt một chút.”

Anh tiến sát, gần như chạm vai cô. “Linh… tôi biết cô mệt mỏi. Nhưng tôi cũng không thể rời mắt khỏi cô.” Giọng anh trầm, thấp, pha lẫn một chút trêu chọc nhưng đầy quyền lực.

Khoảnh khắc ấy, mọi ranh giới giữa công việc và cảm xúc bị phá vỡ. Anh cúi xuống, chạm môi cô một cách đầy khát khao. Nụ hôn này không giống bất cứ lần nào trước – sâu hơn, ngọt ngào hơn, vừa chiếm đoạt vừa trìu mến. Hà Linh mềm nhũn, đáp lại, cơ thể run lên, mọi áp lực, mọi lý trí tan biến, chỉ còn lại sự khao khát và say mê.

Khi rút ra, cả hai nhìn nhau, thở hổn hển. “Chỉ một lần… nhưng tôi biết, cô cũng không thể chối từ tôi,” Dương Khải thì thầm, ánh mắt lấp lánh quyền lực và tình yêu.

Hà Linh khẽ lắc đầu, giọng run: “Anh… chúng ta… công việc còn…” Nhưng ngay cả bản thân cô cũng không thể giữ lý trí, vì cơ thể và trái tim đã phản bội.

Dương Khải kéo cô vào gần, áp sát, giọng trầm: “Tôi biết, nhưng tôi không thể chờ lâu hơn. Cô đã thuộc về tôi, ít nhất trong khoảnh khắc này.”

Cả hai đứng đó, giữa văn phòng vắng lặng, ánh đèn vàng chiếu lên cơ thể run rẩy vì khao khát. Mọi thứ xung quanh dường như biến mất, chỉ còn họ – vừa thù vừa yêu, vừa đấu trí vừa đấu cảm xúc, vừa căng thẳng vừa ngọt ngào.

Khi rời phòng, họ biết, một bước đã vượt qua ranh giới, và từ đây, mối quan hệ giữa họ sẽ không còn đơn giản. Một trò chơi nguy hiểm vừa bắt đầu, nơi công việc và cảm xúc giao thoa, nơi thù hận và tình yêu đan xen, và cả hai đều không thể thoát ra.

Đêm đó, Hà Linh đứng bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố, tim rối bời. Cô biết Dương Khải đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống cô – một người vừa làm cô đau, vừa làm cô khao khát, vừa khiến cô sợ vừa muốn gần. Những ngày tới, họ sẽ phải đối mặt với công việc, đối thủ, và chính cảm xúc của bản thân – tất cả hòa quyện tạo thành một cơn bão cảm xúc không lối thoát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×