người yêu tôi đến từ tương lai

Chương 1: Cơn mưa đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời bắt đầu mưa từ lúc xế chiều.

Những giọt nước đầu tiên rơi xuống kính cửa sổ, nhẹ như ai đó đang gõ nhịp vào lòng bàn tay. Tô Dung ngồi bên bàn làm việc, ánh sáng từ màn hình laptop hắt lên gương mặt mờ mỏi, phản chiếu đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa thứ buồn không tên. Cô đã ngồi như vậy suốt ba giờ đồng hồ, chỉnh lại những bức ảnh cuối cùng cho bộ sưu tập “Những người đi lạc”.

Bên ngoài, phố xá bắt đầu nhuộm vàng ánh đèn. Mưa mỗi lúc một dày, rơi nặng nề như trút xuống hết cả những nỗi niềm của tháng Sáu. Ở tầng sáu của khu chung cư nhỏ, tiếng gió rít qua khe cửa nghe như tiếng thở dài của một người đã quá quen với cô đơn.

Tô Dung khẽ duỗi tay, xoay khớp cổ tay đã mỏi. Bàn tay ấy, từng cầm máy ảnh đi qua bao góc phố, ghi lại nụ cười, nước mắt, hoàng hôn của kẻ khác — nhưng hiếm khi cô để ai bắt gặp nụ cười thật của mình.

Cô cầm chiếc máy ảnh đã cũ, lau nhẹ ống kính, rồi bước ra ban công. Mưa giăng đầy, hạt nước mảnh như sợi tơ, ánh đèn đường chiếu qua thành những vệt sáng mờ ảo. Cô đưa máy lên, bấm một tấm vu vơ. Chẳng có đối tượng cụ thể nào, chỉ là cơn mưa. Nhưng khi màn hình hiển thị lại bức hình, trong khung kính, có một bóng người mờ nhòe đứng dưới tán ô đen ở góc đường.

Cô khựng lại.

Chẳng ai lại đứng yên giữa cơn mưa tầm tã như thế, nhất là khi trời đang sấm chớp. Người ấy ngẩng đầu nhìn về phía cô, dù cách đến mấy chục mét. Ánh nhìn ấy… lạ kỳ đến mức khiến tim cô đập nhanh một nhịp.

“Ảo giác sao?” – Cô tự nhủ.

Một tiếng sấm vang lên, và trong khoảnh khắc cô rời mắt, bóng người ấy biến mất.

Tô Dung cau mày, phóng to bức ảnh — ở nơi đáng lẽ có người đứng, giờ chỉ còn là khoảng trống loang loáng nước.

Trời vẫn mưa.

Đến tối, cô rời nhà để gửi bộ ảnh đến triển lãm. Đường phố Hà Thành lấp lánh ánh đèn, từng giọt mưa trượt dài trên nón dù, rơi vào cổ áo lành lạnh.

Khi băng qua ngã tư gần cầu vượt, đèn giao thông nhấp nháy vàng. Một chiếc xe tải mất thắng lao tới. Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt.

Một bàn tay mạnh mẽ kéo cô sang bên, ghì chặt vào lòng.

Tiếng phanh gấp rít lên xé tai, mùi khói xăng cháy khét lẹt. Cả thân thể cô run lên, tim đập loạn. Khi cơn hoảng loạn qua đi, cô ngẩng đầu — thấy gương mặt người đàn ông vừa cứu mình.

Một gương mặt mà cô chưa từng thấy, nhưng lại… như đã nhìn qua ở đâu đó.

Đôi mắt anh sâu thẳm, sáng lặng lẽ trong màn mưa. Hàng mi anh ướt đẫm, giọt nước lăn xuống cằm. Áo sơ mi trắng dính sát người, phác họa vóc dáng cao gầy nhưng rắn chắc. Giọng nói anh trầm và khàn, nghe qua tiếng mưa vẫn rõ mồn một:

“Cô ổn chứ?”

Tô Dung gật đầu, chưa kịp đáp, anh đã buông cô ra, bước lùi lại. Ánh đèn xe vụt qua khiến bóng anh nhòe đi.

“Cảm ơn… anh…”

Cô chưa nói hết câu, người đó đã quay lưng, đi khuất trong làn mưa dày đặc.

Đêm ấy, cô không ngủ được.

Cô mở máy ảnh, xem lại từng bức ảnh chụp ban chiều. Ở bức ảnh thứ tư, góc đường xa kia — lại hiện lên bóng người cầm ô đen. Giống hệt người đàn ông đã cứu cô.

“Trùng hợp thôi.” – Cô tự nói, nhưng ngón tay khẽ run.

Ánh đèn bàn lung linh. Đồng hồ treo tường chỉ 2:17. Tiếng mưa rơi đều đều như nhịp tim người mất ngủ. Cô nhắm mắt lại, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa mộng và thức, cô nghe thấy ai đó khẽ gọi tên mình.

“Tô Dung…”

Giọng nói ấy nhẹ như gió, xa như đến từ một giấc mơ đã cũ.

Sáng hôm sau, trời hửng nắng.

Cô rời nhà khá muộn, đầu vẫn ong ong vì đêm mất ngủ. Khi xuống tầng trệt, cô bất ngờ dừng lại.

Ở bảng thông báo cư dân, có tờ giấy mới dán:

Thông báo người thuê mới: Căn hộ 6B – Lâm Tư Hoành.

6B – chính là căn hộ đối diện phòng cô.

Tô Dung thoáng sững người. Cái tên ấy lạ, nhưng ký tự lại mang âm hưởng dịu kỳ.

Khi cô lên đến tầng sáu, cửa căn hộ 6B đang mở. Người đàn ông đứng quay lưng, đang chỉnh lại khung tranh. Dáng người ấy… cô nhận ra ngay lập tức.

Là anh.

Anh quay lại, ánh mắt bình thản, giọng điềm nhiên như thể họ chỉ là hai người xa lạ vừa tình cờ gặp:

“Chào cô, tôi là hàng xóm mới. Tên Lâm Tư Hoành.”

Khoảnh khắc ấy, gió thổi qua hành lang, mang theo mùi cà phê thoang thoảng.

Cô gật đầu, chỉ nói được một câu:

“Cảm ơn… vì tối qua.”

Anh hơi nghiêng đầu, mỉm cười rất nhẹ:

“Tối qua?”

Ánh mắt anh hệt như không hề biết chuyện gì đã xảy ra.

Từ hôm đó, cuộc sống của Tô Dung bỗng có một nhịp điệu khác.

Mỗi sáng, khi cô ra khỏi nhà, anh đã ở hành lang — với tách cà phê nóng và nụ cười dịu dàng. Mỗi tối, khi cô trở về, đèn phòng đối diện luôn sáng, hắt qua khe cửa một thứ ánh vàng yên tĩnh lạ lùng.

Có những hôm, họ cùng đi thang máy. Anh ít nói, nhưng mỗi câu đều đúng vào khoảnh khắc khiến cô tim khẽ thắt.

“Cô vẫn còn mất ngủ à?”

“Cảnh mưa hôm qua, cô chụp đẹp lắm.”

Cô chưa từng kể cho anh nghe rằng cô là nhiếp ảnh gia. Nhưng anh lại biết.

Cô hỏi:

“Anh đã xem ảnh tôi ở đâu?”

Anh chỉ cười, trả lời mơ hồ:

“Ở nơi mà cô sẽ đăng.”

Một tối, điện trong khu nhà chập chờn. Cô bước ra hành lang, định sang hỏi bảo vệ, thì bắt gặp anh đang ngồi dựa vào tường, trong tay là chiếc đồng hồ nhỏ, ánh sáng xanh lam yếu ớt hắt ra từ mặt đồng hồ.

Thấy cô, anh giật mình cất đi.

“Thiết bị gì thế?” – cô tò mò.

“Một món đồ cũ thôi.” – anh đáp, nụ cười hờ hững.

Cô khẽ gật đầu, nhưng ánh sáng xanh ấy vẫn ám ảnh tâm trí.

Đêm đó, Tô Dung lại mơ.

Trong giấc mơ, cô thấy mình đứng giữa một căn phòng trắng xóa. Ở phía đối diện, Lâm Tư Hoành mặc áo blouse trắng, đang nhìn cô qua lớp kính dày. Anh chạm tay lên mặt kính, miệng mấp máy: “Đừng sợ.”

Cô cố gọi tên anh, nhưng tiếng nói bị hút vào khoảng trống. Một luồng sáng xanh lóe lên — rồi cô choàng tỉnh.

Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán. Tiếng đồng hồ tích tắc vang đều, như đo đếm từng nhịp thời gian đang lùi dần lại phía sau.

Cô ngồi bật dậy, cảm giác kỳ lạ vẫn chưa tan.

Trên bàn, chiếc máy ảnh mở sẵn — màn hình hiển thị bức ảnh mới nhất chụp tự động bằng cảm biến chuyển động.

Trong ảnh, có bóng người đàn ông đứng cạnh giường cô.

Tay anh chạm nhẹ vào mái tóc cô, ánh mắt đau đớn không nói thành lời.

Mà căn phòng — khóa chặt.

Sáng hôm sau, Lâm Tư Hoành gõ cửa nhà cô.

Anh mang theo hộp cà phê và một tờ giấy mời triển lãm ảnh.

“Nghe nói cô sắp có triển lãm. Chúc mừng.”

“Anh biết à?” – cô ngạc nhiên.

“Tôi đã xem qua rồi.”

Anh nói nhẹ như không, rồi đặt hộp cà phê lên bàn. Hương cà phê tỏa ra — đúng loại cô thích, đúng tỉ lệ pha cô vẫn dùng.

Cô cười gượng:

“Anh biết nhiều quá đấy.”

Anh đáp:

“Tôi chỉ… từng biết thôi.”

Giọng anh chùng xuống. Một thoáng im lặng. Rồi anh hỏi:

“Cô có tin vào việc, con người có thể gặp lại nhau… ở những dòng thời gian khác không?”

Cô ngẩn người, đôi mắt ánh lên một tia sáng lạ.

“Nếu có thật, anh sẽ làm gì?”

“Tôi sẽ đi tìm người mà tôi đã mất.”

Tối hôm đó, mưa lại rơi.

Cơn mưa đầu tiên của tháng Bảy, giống hệt đêm anh cứu cô.

Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn sang căn hộ đối diện. Đèn trong phòng anh vẫn sáng, bóng anh đổ dài trên rèm trắng.

Cô bỗng nhận ra — kể từ khi anh xuất hiện, những giấc mơ, ký ức, và cả nỗi cô đơn trong cô đều bắt đầu dao động. Như thể thời gian đã trượt khỏi quỹ đạo vốn có.

Ngoài kia, mưa rơi không dứt.

Trên màn hình máy ảnh, tấm ảnh ban chiều vẫn mở. Ở góc ảnh, bóng người cầm ô đen — giờ cô đã biết rõ, chính là anh.

Cô khẽ mỉm cười, trong lòng dấy lên cảm giác khó gọi tên.

Một linh cảm mơ hồ mách bảo rằng, người đàn ông ấy không chỉ đến từ căn hộ đối diện.

Mà đến từ… một nơi xa hơn rất nhiều.

Cơn mưa đầu tiên – cũng là lần đầu tiên, cô cảm thấy thời gian hình như đang thở, chậm rãi và đầy ẩn ý…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×