người yêu tôi đến từ tương lai

Chương 3: Khi thời gian ngược sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu vào căn phòng như chưa từng có điều gì xảy ra.

Mọi thứ vẫn nguyên vẹn — bàn, ghế, máy ảnh, tách cà phê còn vết sót đêm qua.

Chỉ có chiếc ô đen của Lâm Tư Hoành, vẫn đặt gọn gàng ở góc cửa, là bằng chứng duy nhất rằng anh từng tồn tại.

Tô Dung cầm nó lên, khẽ mở ra.

Vải dù ướt sũng nước mưa, nhưng bên trong khung gập, có khắc hàng chữ nhỏ bằng ánh kim:

“Mã hồi quy 0724 – Thí nghiệm lần thứ 9.”

Trái tim cô đập thình thịch.

Cô đã thấy mã số tương tự trong tài liệu của cha — "Dự án hồi quy thời gian: Thử nghiệm lần 9 thất bại, đối tượng biến mất vào vùng mù thời gian".

Biến mất.

Tức là... anh chính là người đã bị mất tích trong thí nghiệm đó?

Buổi sáng hôm ấy, cô bỏ buổi làm việc, mang chiếc ô đến phòng thí nghiệm cũ của cha.

Nơi ấy đã bị niêm phong suốt nhiều năm.

Cổng sắt hoen gỉ, tấm biển “Trung tâm nghiên cứu ánh sáng lượng tử – Viện vật lý quốc gia” phủ bụi dày.

Cô dùng thẻ cũ mở cửa. Cửa vẫn kêu tách một tiếng, khóa từ nhận diện được dấu vân tay của cô.

Bên trong, mùi kim loại cũ và ozone nồng nặc.

Trên bức tường chính, là chiếc bảng đen đầy công thức — những ký hiệu ngoằn ngoèo của quang học, xen lẫn dòng chữ bằng phấn trắng:

“Thời gian chỉ là dạng khác của ánh sáng.”

Bên cạnh bảng, là tủ kính khóa chặt.

Cô tìm thấy một chùm chìa khóa rỉ sét trong ngăn bàn, thử từng cái. Cánh tủ bật mở.

Bên trong, một vật kim loại tròn bằng lòng bàn tay, giống hệt thứ anh từng cầm — chiếc đồng hồ phát sáng xanh lam.

Cô khẽ chạm vào nút giữa.

Một tiếng bíp vang lên, và ngay lập tức, luồng sáng xanh tỏa ra.

Không gian quanh cô vặn xoắn, như bị hút về phía tâm điểm.

Cô choáng váng, mắt mờ đi — rồi mọi thứ chìm vào im lặng.

Khi mở mắt, cô đang đứng trong cùng căn phòng ấy, nhưng tất cả khác hẳn.

Mọi thứ sáng rực, mới tinh. Máy móc hoạt động, đèn tín hiệu nhấp nháy.

Ngoài cửa sổ, thay vì khu nhà hoang, là bầu trời rực sáng của thành phố tương lai — bảng quảng cáo bay lơ lửng, xe tự hành lướt trên không.

Cô nhận ra:

Mình… đã đến tương lai.

Một giọng nói vang lên phía sau:

“Cô không nên ở đây.”

Cô quay lại — là Lâm Tư Hoành.

Nhưng anh khác hẳn: mặc áo blouse trắng, ánh mắt lạnh và có phần xa cách.

Trên bảng tên: Tiến sĩ Lâm Tư Hoành – Trưởng nhóm Thí nghiệm Ánh Sáng Lượng Tử.

Cô khẽ lùi lại:

“Anh… thật sự đến từ đây?”

Anh gật.

“Năm 2036. Cô đang đứng trong thời gian mà lẽ ra cô chưa từng tồn tại nữa.”

Câu nói khiến cô rùng mình:

“Chưa từng tồn tại… nghĩa là sao?”

“Tai nạn năm 2026. Cô qua đời trong một vụ nổ tại phòng thí nghiệm — cùng với cha cô.”

Không khí đông cứng lại.

Cô lắc đầu:

“Không thể nào… Tôi vẫn sống mà.”

“Phải. Vì tôi đã thay đổi dòng thời gian đó.”

Anh bước đến, nhìn cô bằng ánh mắt sâu như biển.

“Tôi đã đi ngược thời gian để cứu cô.”

Tô Dung đứng sững, hơi thở đứt quãng.

“Vì sao… lại là tôi?”

“Vì cô là người duy nhất khiến tôi tin rằng, thời gian có linh hồn.”

Anh nói chậm rãi, như sợ mỗi chữ phát ra sẽ tan biến.

“Ngày còn học trò cha cô, tôi phụ trách phần kiểm soát năng lượng ánh sáng. Nhưng khi vụ nổ xảy ra, hệ thống sai lệch. Tôi thấy cô trong ngọn lửa, đôi mắt mở to nhìn tôi. Khi ấy, tôi đã kích hoạt thiết bị ‘hồi quy lượng tử’ — đưa tôi về quá khứ, trước khi vụ nổ diễn ra… một năm.”

Anh dừng lại, nắm chặt tay.

“Nhưng thứ tôi không ngờ là — việc đó khiến tôi bị kẹt giữa hai dòng thời gian. Tôi không còn thuộc về tương lai, cũng chẳng hoàn toàn tồn tại ở hiện tại. Tôi chỉ có thể nhìn thấy cô… qua những tấm kính.”

Cô lùi lại, nước mắt lăn dài.

“Anh đã sống như thế bao lâu rồi?”

“Mười một năm.”

Mười một năm, giữa hai thế giới.

Chỉ để gặp lại cô — người đã chết trong dòng thời gian cũ.

Cô nghẹn ngào:

“Anh có thể trở về không?”

Anh mỉm cười buồn:

“Nếu tôi trở về, dòng thời gian sẽ tự hiệu chỉnh. Nghĩa là ký ức về tôi trong cô… sẽ biến mất.”

“Tôi không muốn quên.”

“Nhưng nếu cô không quên, thế giới này sẽ sụp đổ.”

Họ nhìn nhau rất lâu.

Giữa họ, ánh sáng từ đồng hồ chiếu lên như một mặt hồ dao động, phản chiếu đôi mắt của hai người, như soi thấy chính linh hồn nhau.

Một âm thanh cảnh báo vang lên. Cửa phòng bật mở.

Những nhân viên mặc đồ bảo hộ tràn vào, hô lớn:

“Mã hồi quy 0724 phát hiện năng lượng nghịch đảo! Không thể duy trì ổn định!”

Lâm Tư Hoành nắm lấy tay cô.

“Cô phải đi. Ngay bây giờ.”

“Còn anh?”

“Tôi sẽ đóng vòng lặp này. Nếu thành công, cô sẽ được sống tiếp ở hiện tại — và tôi sẽ biến mất hoàn toàn.”

“Không! Tôi không cho phép!”

Cô hét lên, nhưng anh chỉ cười — nụ cười bình thản, như người đã chọn xong định mệnh.

“Tô Dung, cảm ơn vì đã khiến tôi tin rằng thời gian có cảm xúc.”

Ánh sáng quanh họ xoáy tròn.

Cô bị đẩy lùi ra sau, tay vẫn cố nắm lấy anh, nhưng chỉ chạm được vào không khí.

Giọng anh vang trong làn sóng ánh sáng:

“Đừng sợ. Khi thời gian ngược sáng… em sẽ thấy tôi lần nữa.”

Một luồng sáng trắng nuốt trọn cả căn phòng.

Khi mở mắt, cô đã ở căn phòng cũ — năm 2025.

Không còn đồng hồ, không còn tiếng máy, chỉ là mùi bụi, ánh nắng xiên qua khe cửa.

Cô ngơ ngác nhìn quanh.

Chiếc ô đen vẫn ở đó, nhưng trên cán ô, dòng chữ “Thí nghiệm lần thứ 9” đã mờ đi, chỉ còn lại ba chữ viết bằng tay: Gặp lại nhé.

Cô ngồi xuống sàn, ôm chặt chiếc ô, nước mắt rơi không ngừng.

Tất cả như một giấc mơ — nhưng vết hằn trên cổ tay do ánh sáng lượng tử để lại vẫn còn.

Ba ngày sau, buổi triển lãm ảnh “Những người đi lạc” của cô chính thức mở cửa.

Căn phòng trưng bày im lặng, ánh đèn vàng dịu.

Giữa hàng chục bức ảnh, có một tấm khiến ai cũng dừng lại: một người đàn ông cầm ô đen, đứng giữa cơn mưa, nhìn về phía ống kính.

Dưới bức ảnh, cô đặt tấm biển nhỏ:

“Ảnh chụp bởi Tô Dung – Người không còn trong thời gian này.”

Khách tham quan hỏi:

“Người trong ảnh là ai?”

Cô chỉ mỉm cười:

“Một người từng đi lạc.”

Tối muộn, khi triển lãm đóng cửa, cô ngồi lại một mình.

Đèn dần tắt, chỉ còn ánh sáng yếu hắt ra từ màn hình hiển thị.

Cô mở máy ảnh, bấm chụp một tấm ngẫu nhiên.

Click.

Trên màn hình, trong bức ảnh vừa chụp, có bóng người mờ nhòe đứng phía sau cô, cầm ô đen.

Ánh mắt dịu dàng, mỉm cười như chưa từng rời đi.

Cô đưa tay chạm vào màn hình, khẽ nói:

“Khi thời gian ngược sáng… em đã thấy anh rồi.”

Đêm ấy, gió thổi qua thành phố, cuốn theo hương cà phê và mùi mưa cũ.

Trên mái nhà, một vệt sáng xanh lam lướt qua, mảnh như sợi tóc, tan dần vào bầu trời.

Không ai biết, ở đâu đó trong khoảng không giữa hai thời gian, có một người đàn ông vẫn đang mỉm cười nhìn về phía cô — nơi ánh sáng chưa từng tắt.

Khi thời gian ngược sáng, mọi lời hứa đều hóa thành ánh sáng — không còn ai mất đi, chỉ có những người vẫn đang tìm đường trở lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×