Sau đêm triển lãm, cuộc sống của Tô Dung tưởng như quay lại bình thường.
Cô dậy sớm, uống cà phê, dạo chợ hoa, rồi ngồi vào bàn làm việc như mọi khi.
Chỉ có một điều lạ:
Chiếc máy ảnh của cô — chiếc Leica M10 đời cổ — bắt đầu có điều gì đó không đúng.
Mỗi lần cô mở máy, thẻ nhớ lại chứa thêm vài bức ảnh lạ.
Không ai chụp chúng cả.
Không có thời gian ghi hình, không có dữ liệu EXIF, chỉ hiện duy nhất dòng chữ ở phần mô tả:
“Ảnh được tạo trong vùng giao thoa ánh sáng.”
Lúc đầu, cô nghĩ có ai đó đùa dai. Nhưng những bức ảnh ấy… là những khoảnh khắc chưa từng xảy ra.
Một buổi sáng, cô nhìn thấy bức ảnh đầu tiên:
Trong ảnh, cô đang đứng trước một quán cà phê bên bờ hồ, mặc áo trắng, tóc buộc nhẹ. Bên cạnh là một người đàn ông, quay lưng lại, nhưng dáng vẻ ấy… giống hệt Lâm Tư Hoành.
Trên bàn họ là tách cà phê vẫn còn khói, và một quyển sổ nhỏ mở ra, dòng chữ viết tay:
“Nếu có kiếp sau, xin hãy tin rằng tôi vẫn tìm thấy em.”
Cô run tay, tim như bị ai bóp chặt.
Cô chưa từng đến quán cà phê đó, chưa từng chụp bức ảnh đó.
Nhưng ánh sáng trong bức ảnh — màu xanh lam nhẹ — chính là ánh sáng của “vùng hồi quy thời gian”.
Ba ngày sau, lại thêm một bức ảnh khác.
Lần này là góc cầu Hạ Tân, trời chiều mưa nhẹ.
Cô đứng giữa cây cầu, nhìn xuống dòng nước, áo khoác bay trong gió.
Phía xa, có một người đang đi tới, ô đen trong tay, bóng kéo dài trên mặt nước.
“Anh vẫn ở đó.” – cô thầm nói.
Cô biết rõ, những bức ảnh này không chỉ là ảo giác.
Chúng là dấu vết anh để lại — như thể anh đang dùng ánh sáng để nói với cô từ phía bên kia thời gian.
Buổi tối, cô ngồi trong căn hộ nhỏ, ánh đèn vàng hắt lên bức tường.
Trên bàn, là xấp ảnh đã in ra.
Mỗi tấm, đều có một mảnh ký ức, một mùi hương, một tiếng vọng quen thuộc.
Cô thử xếp chúng theo thứ tự thời gian — và nhận ra: ánh sáng trong ảnh ngày càng nhạt dần.
Từ xanh lam đậm sang lam bạc, rồi đến trong suốt, gần như biến mất.
Như thể anh đang dần… tan biến khỏi thế giới này.
Cô mở sổ ghi chú, viết những dòng đầu tiên kể từ khi anh rời đi:
“Ngày thứ 10 sau khi gặp lại anh trong tương lai.
Máy ảnh bắt đầu tự chụp những điều tôi chưa từng thấy.
Tôi không biết đó là ký ức, dự cảm, hay lời nhắn.
Nhưng tôi tin — anh vẫn ở đó, chỉ là tôi không thể chạm tới.”
Một buổi chiều cuối tuần, cô nhận được lời mời từ Viện vật lý quốc gia.
Một tiến sĩ tên Kỷ Du muốn gặp cô, nói rằng có thứ thuộc về cha cô cần trao lại.
Tòa nhà mới nằm giữa khu công nghệ cao phía Tây thành phố, trắng sáng, tường kính phản chiếu bầu trời.
Kỷ Du là người đàn ông tầm ba mươi, đeo kính mảnh, dáng trầm tĩnh. Anh đưa cho cô một hộp kim loại bạc, mở ra bên trong là ổ dữ liệu lượng tử.
“Đây là nhật ký nghiên cứu của cha cô. Bị niêm phong hơn mười năm. Chỉ có con gái ông ấy mới được quyền mở.”
Cô gật đầu, nhận lấy.
Tối đó, cô cắm ổ dữ liệu vào máy tính.
Một loạt file hiện lên, mỗi cái đều ghi ngày tháng cụ thể, dòng cuối cùng dừng lại ở ngày 23 tháng 7 năm 2026 — ngày thí nghiệm phát nổ.
Cô mở file cuối cùng.
Màn hình sáng lên, và giọng nói trầm ấm của cha vang ra:
“Nếu ai đó nghe được đoạn ghi âm này, nghĩa là thí nghiệm đã thất bại. Nhưng ta biết, không có thất bại nào là tuyệt đối.
Thời gian không mất đi, nó chỉ đổi hình thái.
Lâm Tư Hoành… cậu ấy là học trò giỏi nhất của ta, nhưng cũng là người dám đi xa nhất. Nếu có thể, hãy tha thứ cho cậu ấy.”
Tô Dung nắm chặt tay, nước mắt rơi trên bàn phím.
Cha cô đã biết hết — biết rằng anh sẽ vượt thời gian vì cô.
Trong tệp đính kèm, cô thấy bản đồ năng lượng ánh sáng, đánh dấu một tọa độ duy nhất: Cầu Hạ Tân – 23h47 ngày 29 tháng 10.
Ngày đó — chính là hôm nay.
Cô lao ra khỏi nhà, mang theo máy ảnh.
Trời đổ mưa nhẹ, gió lùa qua mái tóc.
Dưới ánh đèn đường, cây cầu hiện ra trong sương mù, lặng lẽ như một đường biên giữa hai thế giới.
23h46.
Cô đứng giữa cầu, mở máy ảnh lên.
Màn hình tự bật, không cần cô chạm. Ống kính xoay, tự căn chỉnh tiêu cự, rồi click.
Một tia sáng xanh lam bắn ra từ ống kính, tỏa khắp mặt cầu.
Trong luồng sáng ấy, cô thấy bóng người hiện dần — Lâm Tư Hoành.
Anh bước ra, không còn ranh giới nào ngăn cách, ánh mắt dịu dàng mà đầy mệt mỏi.
Cô bước tới, tay run run:
“Anh… thật sự quay lại rồi?”
Anh mỉm cười:
“Chỉ một lần này. Vì vùng hồi quy sắp đóng vĩnh viễn.”
“Tôi tưởng anh đã tan biến.”
“Có lẽ đã. Nhưng ánh sáng vẫn nhớ em.”
Cơn gió thổi qua.
Cô nhìn thấy trên áo anh loang những vệt sáng xanh, dần trong suốt.
Anh không còn nhiều thời gian.
“Tô Dung, những bức ảnh em thấy — không phải do anh chụp. Là do năng lượng hồi quy ghi lại những khoảnh khắc mà chúng ta đáng lẽ đã có.”
“Đáng lẽ đã có?”
“Phải. Trong dòng thời gian khác, chúng ta từng hẹn hò, từng đi cà phê, từng cãi nhau vì chuyện nhỏ nhặt…
Nhưng khi anh thay đổi quá khứ để cứu em, tất cả ký ức đó bị xóa.
Thế nên thời gian đã tự chụp lại — để trả lại cho em một phần của ký ức ấy.”
Cô cắn môi, nước mắt tràn mi:
“Vậy còn anh?”
“Anh không cần ký ức. Chỉ cần biết em sống, là đủ.”
Anh đưa tay, nhẹ chạm vào tóc cô.
“Em biết không, mỗi khi anh điều chỉnh năng lượng ánh sáng, hình ảnh của em luôn hiện lên đầu tiên.
Có lẽ, với anh, thời gian bắt đầu từ em.”
Một tiếng còi xa vang lên — tín hiệu năng lượng bắt đầu sụp đổ.
Ánh sáng quanh anh rạn nứt, vỡ thành hàng ngàn mảnh nhỏ, như những tinh thể pha lê bay khắp không trung.
“Không! Anh đừng đi!”
“Anh không đi đâu cả. Anh chỉ… trở về nơi ánh sáng bắt đầu.”
Anh cúi xuống, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Nếu lần sau em thấy một bức ảnh không ai chụp…
hãy tin rằng, đó là anh đang nhìn em.”
Cô gào lên giữa tiếng mưa, nhưng ánh sáng đã nuốt trọn anh.
Trước khi tan biến, anh để lại trên cầu một bức ảnh rơi ra khỏi không trung.
Cô nhặt lên — trong ảnh là cô và anh, đứng giữa cầu, dưới mưa, cười thật tươi.
Phía dưới góc ảnh, có dòng chữ viết tay:
“Lần thứ mười – Hoàn thành.”
Sáng hôm sau, Tô Dung thức dậy trong ánh nắng vàng.
Cô mở máy ảnh, không còn bức ảnh lạ nào nữa.
Cũng không còn ánh sáng xanh lam.
Mọi thứ trở về bình thường, như chưa từng có gì xảy ra.
Nhưng khi cô mở ngăn kéo, tấm ảnh cuối cùng vẫn nằm đó.
Màu sắc trong ảnh đã nhạt, nhưng nụ cười của anh vẫn rực rỡ như ánh sáng đầu ngày.
Cô treo bức ảnh ấy lên tường, ngay cạnh cửa sổ.
Mỗi sáng, ánh nắng chiếu vào, phản chiếu qua lớp kính, hắt lên vệt sáng xanh lam mỏng manh — y hệt màu ánh sáng của “vùng hồi quy”.
Cô mỉm cười, thì thầm:
“Cảm ơn anh, vì đã để lại cho em… những bức ảnh không ai chụp.”
Đêm đó, trong giấc mơ, cô thấy mình đứng giữa vùng sáng vô tận.
Có ai đó gọi tên cô, giọng dịu như gió:
“Tô Dung, nếu thời gian lại ngược sáng, anh sẽ tìm em lần nữa.”
Cô quay lại, nhưng chỉ thấy ánh sáng tan thành những hạt nhỏ, trôi vào hư không.
Thời gian có thể xóa đi hình bóng,
nhưng không thể xóa đi cảm xúc.
Và những bức ảnh không ai chụp — là minh chứng rằng, tình yêu từng tồn tại thật sự.