người yêu tôi đến từ tương lai

Chương 9: Khi thời gian ngủ quên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cơn mưa đêm đó, thành phố yên ả một cách lạ thường.

Bầu trời trong veo, mây trắng như được giặt sạch, gió khẽ lùa qua từng nhánh cây, mang theo mùi đất ẩm và hương cỏ dại mới mọc.

Tô Dung bắt đầu lại cuộc sống.

Cô dọn dẹp căn hộ, xếp lại mọi thứ theo thứ tự mới, cố gắng không nghĩ đến những khoảng trống vô hình trong tim.

Thế giới bây giờ không còn những vết nứt trên bầu trời, không còn những cơn sáng chói rực giữa đêm.

Mọi thứ đã “ổn định” — như người ta nói.

Nhưng cô biết, thứ được gọi là ổn định ấy, chỉ là một lớp sơn mỏng phủ lên một vết thương sâu chưa lành.

Công việc vẫn như cũ, cô vẫn đi chụp ảnh, vẫn mỉm cười khi khách hàng khen ảnh của mình “có hồn”.

Không ai biết “cái hồn” ấy đến từ đâu — chỉ mình cô biết, mỗi lần bấm máy, cô đều nhìn thấy bóng dáng một người trong khung hình, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Một buổi chiều cuối thu, khi cô đang rửa ảnh trong phòng tối, một tấm phim trượt ra khỏi tay, rơi xuống sàn.

Cô cúi xuống nhặt, và khựng lại.

Trên tấm phim mờ ảo ấy, có hình một người đàn ông đứng cạnh hồ nước, nụ cười nhạt, mái tóc hơi rối.

Cô chưa từng chụp bức hình này.

Nhưng cô biết rõ đó là ai.

Lâm Tư Hoành.

Tối hôm ấy, cô không thể ngủ.

Cô nằm trên giường, mắt mở trân trân nhìn trần nhà, trong đầu vang vọng một âm thanh nhỏ — tiếng tim đập, hòa cùng âm thanh của đồng hồ treo tường.

Đến khi đồng hồ điểm mười hai giờ, không khí trong phòng đột nhiên thay đổi.

Mọi thứ xung quanh mờ đi, rồi sáng lóa.

Cô ngồi bật dậy.

Bên ngoài cửa sổ, những đốm sáng trắng lấp lánh như bụi sao rơi.

Chúng xoay tròn, chậm rãi kết thành hình dáng một người — mơ hồ, mong manh, như khói sương.

Cô bước tới, tim đập mạnh.

“Lâm Tư Hoành?”

Hình dáng ấy ngẩng đầu. Ánh mắt anh trong suốt, sâu và buồn đến lạ.

“Dung…”

Giọng anh như vọng từ nơi rất xa, xa đến mức từng chữ phải len qua thời gian mới đến được bên cô.

“Là anh thật sao?”

Anh gật đầu, nhưng nụ cười thoáng qua lại tan như gió.

“Anh không có nhiều thời gian. Thế giới này… đã khóa ký ức về anh, nhưng em vẫn giữ được. Chính vì vậy, đường giữa hai thực tại mở ra.”

“Em không hiểu.” – cô nghẹn giọng. – “Anh đi rồi mà…”

“Anh chưa đi hẳn.” – Anh khẽ nói. – “Anh chỉ đang ở một lớp thời gian khác, nơi mà mọi thứ đã ngừng lại vào khoảnh khắc anh rời đi.”

“Ngừng lại?”

“Phải. Ở đó, mưa vẫn rơi, chiếc ô vẫn nằm trong tay anh, và em vẫn khóc dưới hiên.”

Cô nín lặng.

Trái tim cô run lên dữ dội.

“Anh đang ở nơi mà thời gian chưa kịp xóa em.”

Họ đứng nhìn nhau giữa ánh sáng mờ, không biết qua bao lâu.

Cô đưa tay ra, khẽ chạm vào anh — nhưng chỉ chạm vào khoảng không lạnh buốt.

“Em không thể chạm vào anh sao?”

Anh lắc đầu.

“Thời gian của em đang trôi, còn anh thì ngủ quên trong quá khứ.”

Cô cắn môi, nước mắt lăn dài.

“Nếu em đến được đó thì sao?”

Anh khựng lại.

“Em không thể. Không ai có thể đi ngược lại thời gian đã khóa.”

“Anh đã từng làm được.”

“Anh là ngoại lệ. Và cái giá là ký ức của anh về em đã biến mất.”

“Nhưng giờ anh vẫn nhớ em.”

Anh im lặng. Ánh mắt anh lấp lánh một thứ ánh sáng dịu buồn.

“Bởi vì em chưa bao giờ ngừng nhớ anh.”

Sau khi anh tan biến, căn phòng trở lại yên tĩnh.

Cô đứng rất lâu bên cửa sổ, nhìn những đốm sáng cuối cùng tan vào đêm.

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ: vừa tuyệt vọng, vừa hy vọng.

Anh vẫn tồn tại — đâu đó, trong một lớp thời gian mà cô chưa chạm tới.

Từ hôm đó, cô bắt đầu ghi lại những giấc mơ của mình.

Mỗi giấc mơ đều có anh, nhưng không giống nhau.

Có đêm, anh đứng bên cửa sổ, đọc một cuốn sách chưa viết xong.

Có đêm, anh ngồi dưới gốc cây, mỉm cười nhìn mưa rơi.

Có đêm, anh nắm tay cô, thì thầm:

“Khi thời gian ngủ quên, anh sẽ quay lại.”

Cô không hiểu câu nói ấy, nhưng từng chữ khắc sâu trong tim.

Một buổi sáng, cô nhận được cuộc gọi từ viện nghiên cứu.

Người ở đầu dây giới thiệu là trợ lý của một tiến sĩ vừa mất cách đây ba năm.

“Trong tài liệu của ông ấy có một chiếc thẻ nhớ, được đánh dấu tên cô. Cô có thể đến nhận không?”

Tên tiến sĩ ấy là Tống Kỳ Minh — chính là người từng cùng Lâm Tư Hoành làm việc ở viện Công Nghệ Lượng Tử.

Cô đến viện, lòng rối bời.

Người trợ lý trao cho cô một phong bì nhỏ.

Bên trong, là một chiếc thẻ nhớ màu bạc, ghi dòng chữ mờ:

“Nếu cô ấy còn nhớ, hãy đưa lại cho cô.”

Tay cô run run khi cắm thẻ vào máy tính.

Màn hình hiện lên một video duy nhất, thời lượng ba phút.

Trong video, Lâm Tư Hoành đang ngồi trong phòng thí nghiệm, ánh sáng nhợt nhạt phản chiếu lên gương mặt anh.

Anh nhìn thẳng vào ống kính, khẽ cười:

“Nếu em đang xem video này, nghĩa là anh đã rời khỏi dòng thời gian của em.

Anh không chắc liệu em còn nhớ anh không, nhưng nếu em vẫn nhớ…

thì chứng minh rằng tình yêu của chúng ta mạnh hơn cả sự sắp đặt của vũ trụ.”

Cô cắn môi, nước mắt rơi lên bàn phím.

“Anh đã để lại một khe hở. Ở đó, thời gian không trôi.

Anh sẽ ngủ yên trong lớp không gian ấy, cho đến khi em gọi anh.

Nhưng chỉ một lần thôi, Dung à.

Nếu em gọi, anh sẽ trở lại – và thế giới này sẽ đổi.”

Màn hình chớp sáng. Video kết thúc.

Trong tai cô, tiếng tim đập hòa cùng âm thanh của đồng hồ.

Đêm đó, cô mơ một giấc mơ lạ.

Cô đi giữa khu rừng rậm mờ sương, gió mang mùi hoa dại và đất ẩm.

Phía xa, một ngôi nhà nhỏ hiện ra, ánh sáng mờ hắt ra từ cửa sổ.

Cô bước vào.

Trên bàn, có chiếc đồng hồ bỏ túi bạc, kim không chuyển động.

Phía sau bàn, anh đang ngồi, đầu tựa lên tay, mắt khép lại.

Cô tiến lại gần, ngón tay run run chạm lên vai anh.

“Lâm Tư Hoành…”

Anh mở mắt. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian ngừng trôi.

Không có gió, không có âm thanh, chỉ có hai người trong một khoảng lặng vô tận.

“Em gọi anh về rồi.” – Anh nói, giọng khẽ như hơi thở.

“Anh chưa bao giờ đi.” – Cô đáp, môi mím chặt. – “Chỉ là thời gian ngủ quên thôi.”

Anh đứng dậy, ánh mắt dịu dàng mà đau đớn.

“Nếu anh trở lại, thế giới sẽ đổi. Mọi thứ sẽ không còn như trước.”

“Em không cần thế giới như trước.”

Anh nhìn cô rất lâu.

“Em có biết không, Dung… đôi khi, điều đáng sợ nhất không phải là chia ly, mà là cùng nhau tồn tại trong một thế giới sụp đổ.”

Cô nắm lấy tay anh, siết chặt.

“Nếu thời gian ngủ quên, chúng ta sẽ ở trong giấc mơ này mãi, được không?”

Anh khẽ cười.

“Có lẽ, đó là cách duy nhất để anh ở lại.”

Ánh sáng quanh họ dần nhạt đi.

Mọi thứ trở nên mờ ảo, như sương tan trong nắng.

Anh cúi xuống, chạm môi lên trán cô, giọng thì thầm:

“Nếu một ngày em tỉnh dậy và mọi thứ chỉ là mộng, đừng buồn.

Vì ở nơi thời gian ngủ quên, anh vẫn đang nhìn em,

vẫn nhớ, và vẫn yêu.”

Sáng hôm sau, Tô Dung mở mắt.

Ánh nắng dịu chiếu qua rèm cửa, gió lay nhè nhẹ.

Bên cạnh gối, có một chiếc đồng hồ bỏ túi bạc, kim đứng yên ở vị trí 12 giờ.

Cô mở nắp đồng hồ.

Bên trong, không có cơ chế, chỉ có một dòng chữ nhỏ được khắc tinh xảo:

“Khi thời gian ngủ quên, tình yêu sẽ thức dậy.”

Cô khẽ cười, giọt lệ rơi xuống vỏ đồng hồ.

Ngoài kia, nắng buổi sớm lấp lánh — như vệt sáng trắng ngày nào, nhưng lần này không rạn nứt nữa.

Có lẽ, giữa hàng tỉ nhịp thời gian song song, luôn có một nơi mà hai con người ấy vẫn tồn tại.

Không cần ký ức, không cần thực tại, chỉ cần một giấc mơ chưa tàn.

Bởi khi thời gian ngủ quên, tình yêu chính là thứ duy nhất còn tỉnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×