Đó là giấc ngủ ngon nhất từ trước đến giờ của anh . Khi anh thức giấc thì không còn thấy bóng dáng cô gái đâu mà trên người anh là một lớp da thú khá dày và ấm cúng
Vừa định bước xuống giường thì chân anh lại đau nhức dữ dội khiến anh rút chân về lại phiến đá . Anh nhìn xuống chân mình và thở dài than vãn
- Không biết bao giờ chân mới bình phục đây
[Thưa ký chủ , tôi có thể chữa chân cho ngài]
- Ngươi có thể à?
Anh hỏi với sự nghi ngoặc của mình
[Đương nhiên rồi ký chủ]
Nói rồi hệ thống bắt đầu chữa chân cho anh . Ban đầu anh cũng không tin lắm và nếu có thể thì chắc cũng mất vài tháng . Nhưng sau đó trong không khí bất chợt có những luồng khí màu xanh lá bay lại phía chân anh sau đó chúng bay lượn xung quanh chỗ anh bị thương
Khi nhìn xuống anh ngớ người vì không ngờ chân anh lại có thể hồi phục nhanh như vậy chỉ trong một hơi thở . Trong lúc anh đang còn đơ ra với chuyện vừa rồi thì hệ thống dường như biết anh thắc mắc gì nên lên tiếng trả lời
[Thưa ký chủ , đó là năng lượng nguyên tố]
- Năng lượng nguyên tố? Người hãy giải thích rõ ràng hơn cho ta đi
[Vâng ký chủ , năng lượng nguyên tố được sinh ra từ thiên địa và là nguồn gốc sức mạnh của mảnh đại lục này . Có rất nhiều năng lượng nguyên tố với màu sắc khác nhau và chúng cũng tượng trưng cho đặc điểm sức mạnh]
- Vậy làm sao để sử dụng năng lượng nguyên tố?
[Đơn giản lắm ký chủ , năng lượng nguyên tố có thể tự hấp thụ vô trong cơ thể ngài và ngài chỉ cần tụ hợp năng lượng lại là được rồi]
- Ngươi hãy giải thích sơ cho ta nghe về từng màu sắc đi
[Màu sắc thì có rất nhiều nhưng tôi chỉ nói cho ngài ba màu sắc chính là màu đỏ , màu xanh lá và xanh dương . Màu đỏ thì sẽ thiên về tấn công hơn còn màu xanh dương là phòng thủ và màu xanh lá là hỗ trợ . Ngài cũng có thể lấy màu đỏ để phòng thủ nhưng sẽ kém hiệu quả hơn màu xanh dương]
- Vậy ta có thể lấy màu đỏ hay xanh dương để hồi phục không?
[Điều đó là bất khả thi nha ký chủ cho nên màu xanh lá còn được gọi là màu sắc thiên nhiên . Bình thường màu sắc của năng lượng nguyên tố sẽ rất trong suốt nên ngài sẽ không nhìn ra được điểm khác biệt của nó với không khí]
Khi giọng nói vừa kết thúc thì có năm người từ ngoài bước vào trong
- Tù trưởng , chúng tôi xin được rời khỏi bộ lạc
Anh nghe vậy thì ngớ người ra , khoảng 1 hơi thở thì anh mới chợt nhớ lại mình là đại tù trưởng của bộ lạc này . Đông Khương giọng bình tĩnh cất lời
- Vì sao các ngươi muốn rời khỏi đây?
Anh hỏi vậy vì vốn dĩ kí ức của anh nhận được thì trong bộ lạc không thiếu thốn điều gì còn lúc thân xác này bị thú rừng tấn công tới bây giờ khi anh xuyên không vào thì không biết đã xảy ra chuyện gì
Nghe thấy vậy một người trong số năm người mới giải thích
- Tù trưởng ngài đã bất tỉnh được một tháng rồi nên không biết ở ngoài xảy ra chuyện gì . Sau khi ngài được đưa về dưỡng thương thì các bộ lạc khác biết được tin này thì đi qua cướp làng ta
Sau khi người đó nói xong thì có người khác nhanh nhảu nói tiếp
- Sau đó làng của chúng ta cũng hết lương thực và mùa đồng thì đang kéo đến gần . Đồng thời là tài nguyên của làng cũng bị cướp gần hết
[Thưa ký chủ đã qua hai mươi bốn tiếng ngài xuyên không . Thưởng ký chủ kĩ năng phân loại trái dại , thảo dược , độc dược cấp cao]
Sau khi giọng nói kết thúc bỗng anh cảm thấy như có dòng nước chảy trong đầu anh
- Tù trưởng ! Tù trưởng !
Đang trong lúc anh kiểm tra những gì mình nhận được thì có tiếng la làm anh giật mình ngước lên
- Tù trưởng xin ngài hãy kiếm đồ ăn
Đông Khương nghe vậy thầm nghĩ trong đâu
“ Hệ thống , việc kiếm được đồ ăn có tăng điểm phát triển của bộ lạc không?”
[Thưa ký chủ , việc kiếm được đồ ăn và tài nguyên có thể tăng điểm phát triển]
Nghe vậy anh chỉ cười và đáp
- Được ta sẽ đi vào rừng kiếm lương thực
Nói rồi anh đứng dậy và đi ra ngoài hang . Ở ngoài hang là một khu rừng rậm rạp xanh ngắt , không khí tươi mát trong lành , trên trời hàng chục đàn chim bay qua bay lại . Đang trong lúc anh đang ngắm nhìn cảnh đẹp thiên nhiên thì có nói giọng nói phía sau
- Tù trưởng xin hãy để bọn em đi cùng anh
Anh quay đầu lại thì thấy trước mặt anh là một người con gái với một cậu trai trẻ . Theo như ký ức thì người con gái tên là Tiểu Mạn và cũng là người đã ở cùng anh đêm qua còn cậu trai trẻ là Tiểu Lộc và là em trai của Tiểu Mạn .
- Là hai người à Tiểu Mạn , Tiểu Lộc
Tiểu Man và Tiểu Lộc sau khi chạy tới chỗ anh thì thở hồng hộc
- T-Tù trưởng xin ngài hãy để bọn em kiếm lương thực cùng anh
Anh thấy Tiểu Mạn cho dù đang thở gấp mà vẫn cố gắng nói chuyện với anh nhìn với mắc cười vừa đáng yêu
- Vậy hai người hãy đi sát theo ta
Cả ba người cùng đi vô rừng . Sau khi đi được một khoảng ngắn thì anh phát hiện trước mặt mình là những bụi cây có những quả ở trên và trên những cành cây là những trái lê
- Tiểu Mạc , Tiểu Lộc hái xuống hết những loại quả trước mặt . Tất cả đều ăn được
Tiểu Man , Tiểu Lộc nghe vậy thì hai mắt sáng lên
- Vâng ạ tù trưởng!
[Chúc mừng ký chủ nhận được 100 điểm phồn vinh]
Khi đang hái trái thì Đông Khương mới nhận ra mình không thể lấy hết được khi không có đồ đựng
[Ký chủ , ngài có thể đổi lấy điểm phồn vinh lấy các vật dụng trong cửa hàng hệ thống]
Nghe vậy anh liền mở hệ thống và vào phần cửa hàng
[Ký chủ vì lần đầu ngài mở khóa chức năng cửa hàng của hệ thống nên được thưởng giảm giá 90%]
Anh lấy tay kéo lên kéo xuống thì thấy thứ mình cần – một cái bao bố
[Ký chủ ngài có muốn đổi 100 điểm lấy bao bố không?]
Anh nhấn đổi . Sau đó anh thoát khỏi hệ thống thì trên tay anh cầm một cái bao bố . Anh đi lại chỗ Tiểu Mạn và Tiểu Lộc
- Hai em sau khi hái xong thì bỏ vô đây
Đây là lần đầu tiên mà Tiểu Mạn với Tiểu Lộc thấy bao bố nên rất phấn khích cầm lên nhìn xung quanh
- Tù trưởng đây là gì vậy?
- À đây được gọi là “bao bố” . Hai em cứ lấy cái này để đựng lương thực
Tiểu Man và Tiểu Lộc nghe thấy vậy không hỏi nhiều nữa mà tập trung làm việc . Khoảng ba mươi phút sau thì bao bố mới đầy nhưng mà trái cây vẫn còn đầy trên cái tán cây
[Chúc mừng ký chủ nhận được 1000 điểm phồn vinh]
- Chúng ta về thôi