nguyên tông dị giới

Chương 3: Môn phái đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau trận gặp sinh vật kỳ dị ở thung lũng, Lâm Tiểu Dương và Linh Thú Hồn Quang tiếp tục hành trình qua núi linh khí. Dù đã quen với cảm giác kỳ lạ của linh khí, nhưng mọi thứ vẫn khiến cậu vừa háo hức vừa cảnh giác.

Trên đường đi, cậu bất ngờ nghe thấy tiếng la hét, giọng run rẩy của một người phụ nữ:

“Cứu… cứu tôi với!”

Tim Lâm Tiểu Dương đập mạnh. Cậu lao theo hướng âm thanh và phát hiện một cô gái trẻ đang bị một sinh vật to lớn, thân phủ lông xanh tím, gớm ghiếc, tấn công. Cô gái tay không chống cự, chỉ dùng những lời kêu cứu yếu ớt.

“Đứng yên!” Lâm Tiểu Dương hét, nhưng chính cậu cũng bất lực. Linh lực trong cơ thể cậu còn non yếu, chưa thể trực tiếp đối kháng sinh vật khổng lồ.

Nhưng Linh Thú Hồn Quang lập tức lao lên, đôi cánh phát sáng xanh lam rực rỡ, vỗ một nhịp. Sinh vật gầm lên, lùi lại vài bước, ánh mắt dường như bị áp chế bởi sức mạnh kỳ lạ của Linh Thú. Cậu nắm chặt tay, truyền luồng linh lực nhỏ vào đồng hành của mình, để tăng uy lực.

Sau vài phút căng thẳng, sinh vật cuối cùng bỏ đi, lẩn vào rừng sâu. Cô gái thở hổn hển, mắt mở to, nhìn Lâm Tiểu Dương và Linh Thú Hồn Quang với ánh mắt vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên.

“C… cảm ơn… cậu cứu tôi…” cô nói, giọng còn run rẩy.

“Không… không có gì đâu. Nhìn có vẻ… nguy hiểm lắm,” Lâm Tiểu Dương đáp, trong lòng vẫn còn hồi hộp vì trận chiến vừa rồi.

Cô gái cúi đầu, giới thiệu mình là Nhậm Tiểu Thanh, đệ tử của một môn phái nhỏ tên Thanh Linh Môn, ẩn núp trong vùng núi linh khí. Nhậm Tiểu Thanh giải thích rằng Thanh Linh Môn chuyên tu luyện kiếm thuật cơ bản và linh lực, nhưng môn phái nhỏ nên thường gặp nguy hiểm từ sinh vật rừng và những kẻ tà ác tranh đoạt linh khí.

Lâm Tiểu Dương lắng nghe, lòng dâng lên niềm hi vọng. Một môn phái… có thể cho cậu nơi trú chân, và quan trọng hơn, có thể dạy cậu kiếm thuật và cách tu luyện linh lực.

Cô gái dẫn cậu qua một lối mòn hẹp, rồi đi qua cánh rừng dày, đến một thung lũng nhỏ. Tại đây, Thanh Linh Môn hiện ra: những tòa nhà gỗ nhỏ xếp quanh hồ nước trong vắt, mái ngói đỏ tươi, những đệ tử mặc áo lam luyện kiếm trên bãi cỏ, ánh sáng linh khí từ tay họ lấp lánh như những dải sáng.

“Đây là… nơi tu luyện sao?” Lâm Tiểu Dương thốt lên, mắt mở to.

Nhậm Tiểu Thanh gật đầu: “Đúng vậy. Thanh Linh Môn không lớn, nhưng được linh khí thiên nhiên nuôi dưỡng, và cũng là nơi nhiều người tu luyện mới học kỹ năng cơ bản. Nếu cậu muốn, có thể gia nhập môn phái.”

Lâm Tiểu Dương hít một hơi sâu, nắm chặt cuốn Nguyên Tông Bí Kinh trên tay. Trong lòng, cậu biết rằng đây chính là bước ngoặt đầu tiên trên hành trình tu tiên của mình.

“Vậy… tôi xin gia nhập,” cậu nói, giọng đầy quyết tâm.

Nhậm Tiểu Thanh mỉm cười, dẫn cậu vào tòa nhà chính. Bên trong, Trưởng môn Thanh Linh Môn, một lão nhân mặc áo xanh lam, râu dài, mắt sáng quắc, đang đọc sách. Ông nhìn Lâm Tiểu Dương, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa tò mò:

“Ngươi là người từ đâu đến mà sở hữu linh lực lạ như vậy?”

Lâm Tiểu Dương lưỡng lự, rồi kể lại việc xuyên không, cuốn bí kíp, Linh Thú Hồn Quang và hành trình đến đây. Lão nhân gật gù, như thể đoán trước phần nào câu chuyện:

“Nguyên Tông Bí Kinh… đây là cuốn sách cổ hiếm có, có thể nâng đỡ đệ tử có tiềm lực. Ta sẽ cho ngươi học kiếm thuật cơ bản, đồng thời truyền dạy những kiến thức cơ bản về linh lực. Nhưng nhớ, việc tu luyện không chỉ là sức mạnh, mà còn là tâm. Tâm bất chính, linh lực sẽ phản lại người.”

Ngày đầu tiên, Lâm Tiểu Dương được dẫn đến sân luyện kiếm, nơi các đệ tử đang luyện các thế kiếm cơ bản. Cậu chưa từng cầm kiếm thực sự bao giờ, nên cảm giác nặng nề, lạ lẫm.

Lão trưởng môn đưa cho cậu một thanh Kiếm Lam Nhạt, ánh sáng mờ ảo phát ra từ lưỡi kiếm. Ông dặn:

“Cầm kiếm, nhưng đừng chỉ nghĩ đến lực tay. Cảm nhận luồng linh khí trong cơ thể, để kiếm và linh lực hòa làm một.”

Lâm Tiểu Dương nhắm mắt, hít sâu, cố gắng điều khiển linh lực trong cơ thể theo lời dạy. Ban đầu, linh lực chỉ loang lổ, rung rinh không ổn định. Thanh kiếm cứ trượt khỏi tay, khiến cậu nhiều lần suýt té.

Nhưng Linh Thú Hồn Quang đứng bên, phát ra ánh sáng xanh lam, như truyền động lực, nhắc nhở cậu không được bỏ cuộc. Cậu lại tập trung, từng luồng linh lực hòa vào kiếm, dần tạo thành một nhịp điệu, mỗi nhát kiếm vừa nhẹ nhàng vừa uy lực.

Sau cả buổi sáng, Lâm Tiểu Dương đã thực hiện được các thế kiếm cơ bản: Thượng Phong, Hạ Vũ, Xoay Nguyệt, và Chấn Long. Mỗi thế kiếm, linh lực lan tỏa khắp tay, tạo ra những đường sáng mờ ảo trên không trung, khiến các đệ tử khác nhìn với ánh mắt kinh ngạc.

Bên cạnh đó, Lão trưởng môn dạy cậu cách cảm nhận linh khí, hít thở điều hòa, khiến cơ thể dần thích nghi với môi trường linh khí. Lâm Tiểu Dương nhận ra, mỗi nhịp thở đều khiến cơ thể nhẹ nhõm hơn, linh lực tuần hoàn trơn tru, và tâm trí trở nên minh mẫn.

Buổi tối, sau khi luyện tập, cậu cùng Nhậm Tiểu Thanh ngồi bên hồ, ngắm ánh trăng phản chiếu trên mặt nước. Cậu thầm nghĩ:

“Thế giới này… thật sự khác xa mọi thứ mình tưởng tượng. Linh lực, kiếm thuật… và cả những sinh vật kỳ lạ ngoài kia. Mình phải cố gắng, không thể thua kém.”

Nhậm Tiểu Thanh cười hiền: “Ngươi còn non lắm, nhưng có tiềm lực. Nếu chăm chỉ luyện tập, sẽ tiến bộ nhanh chóng. Nhưng đừng quên, tu luyện không chỉ về sức mạnh, mà còn là hiểu được bản thân, và tôn trọng linh khí thiên nhiên.”

Lâm Tiểu Dương gật đầu, ánh mắt rực sáng quyết tâm:

“Ừ… mình sẽ học hết khả năng của bản thân. Kiếm thuật, linh lực… tất cả sẽ trở thành sức mạnh của mình.”

Và từ hôm đó, Lâm Tiểu Dương chính thức bước vào cuộc sống của một đệ tử tu tiên: luyện kiếm, tu linh lực, tìm hiểu thế giới mới. Những thử thách đang chờ phía trước, từ sinh vật thần kỳ, môn phái đối địch, đến những bí kíp cổ xưa. Nhưng với Linh Thú Hồn Quang bên cạnh, và quyết tâm trong lòng, cậu biết rằng hành trình tu luyện của mình mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×