nguyệt dạ tình

Chương 3: Bức thư bí mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trong cung điện trôi qua với nhịp điệu trang nghiêm, những âm thanh quen thuộc vang lên: tiếng gõ cửa, tiếng bước chân lặng lẽ trên sàn đá, tiếng quạt giấy xào xạc. Cẩm Nguyệt đang ngồi bên cửa sổ phòng riêng, tay cầm bình trà gốm men trắng, mắt chăm chú nhìn ra vườn cung. Những cánh hoa mai, hoa đào vẫn rung rinh trong nắng sớm, nhưng lòng nàng vẫn không yên.

“Cẩm Nguyệt, thư đến.” Một cung nữ nhỏ nhắn bước vào, tay cầm bức thư được niêm phong bằng con dấu lạ, không phải do thái hậu hay thái tử gửi.

Nàng nhíu mày, nhẹ nhàng cầm bức thư. Niêm phong đậm nét, mực đỏ thẫm, khiến nàng cảm thấy tim đập nhanh hơn. “Ai gửi đây?” Nàng hỏi, nhưng cung nữ lắc đầu, chỉ cúi chào rồi rút lui.

Cẩm Nguyệt thở dài, đặt thư lên bàn, mắt nhìn chăm chú vào con dấu. Bức thư không có người gửi, nhưng từng nét chữ trong thư tinh xảo, đều đặn, như thể do một tay luyện thư pháp tinh thông viết nên. Nàng cẩn thận mở ra, và những dòng chữ hiện ra trên giấy trắng khiến nàng không khỏi giật mình:

“Cẩm Nguyệt, nếu muốn sống sót trong cung điện, đừng tin bất cứ ai. Bóng đêm đang dõi theo từng bước chân ngươi. Một sai lầm nhỏ thôi, cũng đủ khiến người ngã xuống.”

Tim nàng như bị siết chặt, mồ hôi lạnh lan ra sau gáy. Nàng cầm bức thư run rẩy, mắt mở to như muốn tìm ra manh mối. “Ai… ai lại viết thư này cho con?” nàng thì thầm, nhưng không có câu trả lời.

Nỗi sợ hãi len lỏi vào tâm trí, nhưng đồng thời, một tia tò mò mạnh mẽ nổi lên. Nàng biết, trong cung điện, những lời cảnh báo như thế này không phải là chuyện đùa. Đây là một báo hiệu âm mưu, một thứ nguy hiểm mà nàng chưa từng gặp trong đời.

Buổi trưa hôm ấy, Cẩm Nguyệt đi dạo quanh hành lang cung, cố gắng trấn tĩnh lòng mình. Những bức tranh chạm trổ rồng phượng, những cột đá lớn, và những ánh mắt lướt qua nàng đều khiến tim nàng đập dồn dập. Nhưng trong tâm trí, nàng không ngừng nghĩ về bức thư: ai là kẻ theo dõi nàng? Ai đang âm mưu trong bóng tối?

Trong lúc ấy, Hàn Thần xuất hiện. Hắn bước đi thẳng tắp, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng đầy tò mò. “Ngươi đọc thư chưa?” Hắn hỏi, giọng trầm, nhấn nhá từng âm tiết như thể muốn đoán phản ứng nàng.

Cẩm Nguyệt giật mình, nhanh chóng giấu bức thư sau lưng. “Thưa Thái Tử… con chỉ… đi dạo thôi ạ.” Nàng lúng túng, tim đập mạnh.

Hàn Thần nhếch môi, nhưng không tỏ vẻ trách móc. “Đừng lo, ta không trách ngươi. Nhưng nếu có bức thư nào xuất hiện, đừng che giấu. Trong cung, sự im lặng đôi khi nguy hiểm hơn lời nói.”

Cẩm Nguyệt hít sâu, ánh mắt tràn đầy lo âu nhưng cũng cảm thấy an tâm một chút. Hắn dường như không chỉ quan sát nàng từ xa, mà còn thực sự quan tâm, muốn bảo vệ nàng. Một cảm giác ấm áp len lỏi vào trái tim nhỏ bé, khiến nàng khó mà kiềm chế.

Chiều hôm đó, nàng tìm cách điều tra bức thư. Cẩm Nguyệt biết, không thể dựa hoàn toàn vào thái tử, dù trong lòng nàng đã dành sự tin tưởng đặc biệt. Nàng phải tự mình hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng đến thư phòng, nơi các cung nữ và thái giám cẩn thận sắp xếp sách vở, thư từ. Nàng dò tìm dấu hiệu lạ: mực, giấy, con dấu… nhưng không có gì rõ ràng.

Bỗng một tiếng động nhẹ khiến nàng giật mình. Từ một góc hành lang, bóng người lướt nhanh, để lại một mảnh giấy nhỏ. Nàng nhặt lên, bàn tay run rẩy. Trên giấy, chỉ có một dòng chữ:

“Hãy gặp ta ở hồ sen vào nửa đêm. Không ai được biết.”

Cẩm Nguyệt nhìn quanh, không thấy ai. Một làn gió thổi qua, làm những cánh hoa rơi rụng trên mặt đất. Lòng nàng vừa hồi hộp vừa lo sợ. Hồ sen – nơi hôm trước nàng gặp Hàn Thần – giờ trở thành địa điểm hẹn bí ẩn.

Đêm đến, Cẩm Nguyệt không dám ngủ. Nàng mặc áo choàng mỏng, lặng lẽ rời phòng, đi về phía hồ sen. Bóng đêm bao phủ cung điện, chỉ có ánh trăng chiếu xuyên qua những tán cây, tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên mặt hồ.

Khi nàng vừa đặt chân xuống bậc đá, một bóng người lướt tới. “Ngươi đến đúng giờ,” giọng nói trầm ấm nhưng chứa đựng sự cảnh báo.

Cẩm Nguyệt giật mình, nhưng khi ánh trăng chiếu thẳng vào khuôn mặt đối diện, nàng nhận ra: đó là Hàn Thần. “Thái Tử…” nàng thốt lên, tim đập rộn ràng.

Hàn Thần tiến lại gần, đôi mắt lóe lên ánh sáng đặc biệt. “Ngươi nhận được bức thư, phải không?” Hắn hỏi, không chờ nàng trả lời mà tiếp tục: “Đừng lo. Ta biết kẻ đứng sau. Ngươi không đơn độc.”

Cẩm Nguyệt cảm thấy nước mắt nóng hổi trào ra. Một phần vì sợ hãi, một phần vì cảm động. Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được sự che chở thực sự, không phải lời nói hời hợt, mà là sự hiện diện mạnh mẽ, vững chãi của người đàn ông này.

“Nhưng… con phải làm sao?” nàng thì thầm. “Con sợ… sợ một mình không thể chống lại.”

Hàn Thần đặt tay lên vai nàng, vững chãi và ấm áp. “Ngươi không cần phải đối diện một mình. Ta sẽ ở bên, bảo vệ ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ, cung điện này là nơi âm mưu và quyền lực chi phối. Một sai lầm nhỏ thôi, cũng đủ nguy hiểm.”

Cẩm Nguyệt cúi đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Nàng biết, từ giờ trở đi, cuộc sống của nàng sẽ không còn đơn giản. Bức thư chỉ là lời cảnh báo đầu tiên, nhưng cũng là dấu mốc cho một hành trình đầy bí ẩn và nguy hiểm. Và quan trọng hơn, nàng nhận ra một điều: trong bóng tối, có một người sẽ không để nàng đơn độc.

Họ đứng bên hồ sen, ánh trăng chiếu lấp lánh trên mặt nước, hoa sen ngả nghiêng theo gió, tạo nên một cảnh tượng vừa thơ mộng vừa đầy kịch tính. Cẩm Nguyệt biết, từ khoảnh khắc này, nàng đã bước vào một thế giới mới – nơi tình yêu và âm mưu đan xen, nơi trái tim nàng vừa rộn ràng vừa lo sợ.

Hàn Thần nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Ngươi phải cẩn thận. Bất cứ ai cũng có thể là kẻ thù, và cũng có thể là đồng minh. Nhưng đừng sợ, vì ta sẽ luôn đứng sau ngươi.”

Cẩm Nguyệt cảm nhận được hơi ấm từ lời nói ấy, một sự bảo đảm không lời nhưng đầy sức nặng. Trái tim nàng rung lên, vừa lo sợ, vừa hứng khởi. Bức thư bí mật chỉ mới mở đầu, nhưng nó đã kéo nàng vào một mê cung của âm mưu, tình yêu, và những lựa chọn sinh tử.

Đêm trôi qua, hồ sen yên ả, ánh trăng chiếu xuống mặt nước, phản chiếu hình bóng hai con người đứng đó – một cô gái trẻ, vừa ngây thơ vừa cứng cỏi, và một hoàng tử trẻ, vừa lạnh lùng vừa quyết đoán. Định mệnh đang chậm rãi dệt nên những sợi tơ của tình yêu, nguy hiểm và quyền lực, và từ khoảnh khắc này, không ai trong họ có thể quay lại con đường cũ…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×