Nguyệt Hạ Vô Danh

Chương 16: Mục tiêu đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tên đầu tiên trong danh sách là Lưu Chấn – Thị lang bộ Hộ, người nổi tiếng liêm khiết, luôn phản đối việc tăng thuế và thường xuyên bảo vệ dân thường vùng biên. Nhưng bên trong hồ sơ mật, hắn là người đã bán bản đồ tuyến phòng thủ cho giặc phương Bắc bốn năm trước, khiến hàng nghìn lính tử trận.

Lục Tầm nói ngắn gọn:

"Không thể để hắn bị xử công khai. Nếu triều đình biết, sẽ hỗn loạn. Ngươi biết phải làm sao."

Vân Yên không nói gì. Cô chỉ lặng lẽ cầm lấy tấm bản đồ lộ trình, rồi rời đi trước khi Tạ Dương kịp bước vào.

Ba ngày sau, kinh thành mưa phùn kéo dài. Lưu Chấn thường đến ngôi chùa nhỏ ở bìa thành vào mỗi mùng một để đốt nhang cho vợ đã mất. Không mang theo lính. Không mang theo người thân. Chỉ một cỗ kiệu nhỏ, một chiếc ô giấy dầu, và vài bước chân âm thầm.

Vân Yên đã chờ sẵn trong tháp chuông. Dao giấu trong ống tay áo, hơi thở đều đặn. Chỉ cần một động tác, hắn sẽ không kịp phản ứng.

Tiếng gió kéo qua khe cửa. Cô thấy hắn bước vào sân chùa, gương mặt hiền lành, dáng đi không vội vã. Cô đã từng gặp dáng đi ấy, cách đây rất lâu.

Cô nhảy xuống, nhẹ như bóng mèo. Dao đã kề sát cổ hắn trước khi hắn kịp quay đầu.

"Im lặng," cô nói khẽ, "ta không muốn để ông đau."

Nhưng hắn không vùng vẫy. Chỉ nhẹ nhàng nói:

"Vân Yên… phải không?"

Tay cô khựng lại.

Giọng nói ấy… là của người đàn ông đã từng giấu cô trong một cái hầm củi cũ khi đám lính săn người truy sát bọn trẻ bị mua bán năm xưa. Khi ấy cô tưởng ông chỉ là người làm thuê cho chủ trang trại. Không ngờ ông là một quan.

"Ta đã nhận ra cô từ ánh mắt," Lưu Chấn nói tiếp, giọng không chút sợ hãi. "Lần đó cô trốn thoát, ta đã nghĩ… nếu cô sống sót được, hẳn sẽ trở thành người không giống ai."

Cô siết tay lại, nhưng dao chưa rạch.

"Vì sao… lại phản bội?" cô hỏi.

"Vì nếu không phản bội, ta đã chết từ năm đó. Và nếu ta chết, ai sẽ ở lại chống lại những tên muốn xé nát dân thường?"

"Ông giết người," cô nói, "vì lý do tốt đẹp?"

"Không. Ta sống để bảo vệ những gì ta tin. Có thể sai, có thể đúng. Nhưng đó là lựa chọn duy nhất khi cả triều đình không cho ta con đường nào khác."

Cô nhìn xuống con dao trong tay.

Từng sát thủ không bao giờ do dự.

Nhưng lúc này, vết cắt không phải trên cổ ông, mà là trong lòng cô.

"Ông từng cứu ta," cô thì thầm, "nhưng bây giờ, nếu để ông sống, ta phải chết."

Lưu Chấn gật đầu, chậm rãi:

"Vậy thì… đừng chần chừ."

Ông nhắm mắt lại.

Một cơn gió thổi qua. Lá rụng bay theo vòng xoáy giữa sân chùa. Mưa rơi nhẹ trên mái ngói.

Lưỡi dao hạ xuống – nhưng không vào cổ.

Mà cắm vào viên đá bên cạnh.

"Ta không giết ông," cô nói, mắt ráo hoảnh. "Nhưng từ giờ… đừng bước ra khỏi ngôi chùa này. Nếu ông xuất hiện một lần nữa… người khác sẽ không chần chừ như ta."

Cô quay đi. Lưng thẳng. Bóng áo đen biến mất vào màn mưa.


Tối hôm đó, cô trở về căn mật thất. Lục Tầm chờ sẵn.

"Xong chưa?" ông hỏi.

"Rồi," cô đáp.

"Chết không?"

"Coi như chết rồi."

Ông nhìn cô một lúc, rồi mỉm cười.

"Ngươi bắt đầu giống ta rồi đấy."

Cô không trả lời. Nhưng trong lòng… có một điều cô chắc chắn hơn bao giờ hết:

Nếu đây là cái giá của tự do, thì có lẽ… cô vẫn chưa muốn mua nó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!