Nguyệt Hạ Vô Danh

Chương 15: Giao kèo máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong căn hầm đá, không ai lên tiếng sau lời đề nghị của Lục Tầm. Không khí đặc quánh như cơn bão chực tràn. Vân Yên đứng im, nhưng lòng đang cuộn sóng.

Ông ta nói đúng. Cô từng là người của hắn. Tạ Dương cũng vậy.

Chỉ khác là… giờ họ không còn là những đứa trẻ cần được nuôi sống nữa. Cả cô và hắn đều đã nếm đủ những cái giá của tự do.

"Ngươi muốn gì?" – Vân Yên hỏi, giọng khàn hơn mọi khi.

"Ta muốn cả hai cùng trở lại dưới quyền của ta. Nhưng không phải để làm sát thủ. Lần này, là để phá hủy hoàn toàn Ẩn Môn – cả những gì ta từng xây, và những gì đang bị kẻ khác lợi dụng."

Tạ Dương siết chặt nắm tay.

"Phá hủy... bằng cách gì?"

"Máu," Lục Tầm đáp. "Ngươi biết rồi còn gì. Trong triều có ít nhất bốn người liên quan. Không thể để lộ. Chỉ có một cách duy nhất: diệt khẩu. Ta cần người ra tay. Một người không để lại dấu vết, không còn gì để mất."

Ông ta nhìn thẳng vào Vân Yên.

"Ta cần ngươi."

Cô cười lạnh:

"Giống như ngày xưa, đúng không?"

"Không. Khác. Ngày xưa, ngươi chỉ là con dao. Bây giờ, ngươi là bàn tay cầm dao."

Tạ Dương bước lên trước, chắn giữa hai người.

"Nếu cô đồng ý, ta sẽ ngăn."

"Ngươi lấy gì mà ngăn?" – Vân Yên hỏi lại, ánh mắt sắc lẻm.

"Ta không phải quan. Ta không đại diện cho triều đình. Ta chỉ còn một điều: ta muốn giữ lời hứa. Rằng sẽ không để cô biến mất… mà không để lại gì."

Họ nhìn nhau.

Một người mang trong mình máu lạnh từng được rèn để giết.

Một người đã học cách sống mềm để không bị bẻ gãy.

Giữa họ, là vết nứt không thể vá bằng tình cảm, càng không thể hàn bằng lý trí.

Lục Tầm ngồi xuống ghế đá, thở dài.

"Các ngươi nghĩ các ngươi khác ta? Không đâu. Các ngươi cũng đang chọn cách giết người đấy thôi. Khác nhau chỉ là giết để bảo vệ hay để trả thù."

Không ai đáp.

Một lúc sau, Vân Yên lên tiếng.

"Nếu ta đồng ý… ông có thể hứa gì?"

"Không đụng đến Tạ Dương."

"Không đủ."

"Ta sẽ để ngươi tự do, không còn bị giám sát. Tên ngươi sẽ bị xóa khỏi danh sách truy nã. Ngươi được chọn nơi đi, người đi cùng, và cách kết thúc phần đời còn lại."

Tạ Dương lặng người.

Vân Yên hỏi câu cuối:

"Ông có hối hận không, vì đã tạo ra một kẻ như ta?"

Lục Tầm đáp không chần chừ:

"Không. Ta chỉ hối hận vì không giữ được ngươi sớm hơn."

Cô quay đi, không nói thêm.

Trên tay cô, vết dao cắt nhỏ từ trận chiến cũ khẽ rỉ máu. Cô cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt lên mảnh giấy cũ đặt trên bàn đá – ký hiệu của giao kèo máu.

"Đưa danh sách cho ta. Ta sẽ chọn ai chết trước."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!