Nguyệt Hạ Vô Danh

Chương 17: Tạ Dương phản bội


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin đồn về việc Thị lang bộ Hộ đột nhiên rút lui khỏi triều chính, nhập chùa, không rõ lý do, lan nhanh như gió. Nhưng điều khiến các quan nội giám hoang mang hơn cả là hồ sơ theo dõi hắn bị mất một trang.

Người duy nhất còn giữ bản gốc – là Tạ Dương.

Sáng hôm ấy, anh được triệu đến nội điện bởi một người mà anh không muốn gặp nhất: Thái phó.

Gương mặt già cỗi của ông ta vẫn như cũ – không giận, không vui, chỉ ánh mắt như soi tận đến tận gốc rễ người đối diện.

"Tạ đại nhân," ông ta lên tiếng, "ta không muốn nghĩ ngươi đang giấu giếm điều gì."

"Thần không giấu," Tạ Dương đáp, giọng bình tĩnh.

"Vậy ngươi giải thích sao về việc một người đang nằm trong danh sách nghi vấn của mật phòng đột ngột biến mất khỏi triều đình, chỉ một ngày sau khi ngươi kiểm tra hồ sơ?"

Tạ Dương im lặng.

Ông ta rót trà, chậm rãi:

"Ta hiểu, có những lúc lòng người nghiêng về tình, nhưng triều đình này không được dựng nên từ lòng trắc ẩn."

Anh vẫn im lặng.

"Ta hỏi thẳng," Thái phó ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, "ngươi còn liên quan gì đến nữ nhân tên Vân Yên?"

Ngón tay Tạ Dương siết nhẹ.

Anh biết, nếu bây giờ im lặng, là chấp nhận. Nếu phản bác, là dối trá.

Và nếu nhận… thì không chỉ mất chức, mà có thể mất mạng.

Cuối cùng, anh lên tiếng:

"Thần từng liên quan."

"Còn bây giờ?"

Anh nhìn thẳng vào người quyền cao chức trọng trước mặt mình:

"Thần không biết nữa."

Im lặng kéo dài trong gian phòng.

Một lúc sau, Thái phó đặt chén trà xuống, giọng đều đều:

"Vậy ta cho ngươi một lựa chọn: hoặc giao nộp vị trí hiện tại của Vân Yên, hoặc… chính ngươi sẽ là người bị đưa lên bảng thẩm tra."

Tạ Dương không trả lời. Anh chỉ đứng lên, cúi đầu.

"Thần xin thời gian ba ngày."

"Ba ngày để chọn đứng về ai?" – Thái phó hỏi.

"Ba ngày… để quyết định mình còn đáng sống hay không."


Tối hôm đó, anh trở về căn nhà nhỏ gần rừng phía nam kinh thành – nơi mà Vân Yên từng ở ẩn một thời gian ngắn. Bụi bám kín bàn ghế. Vết chân cũ đã bị mưa gió xóa nhòa. Nhưng mùi cỏ khô vẫn còn. Và một góc tường vẫn lưu lại dấu vết dao khắc – dòng chữ ngắn ngủi:

"Không có ai là hoàn toàn sạch."

Anh ngồi xuống, mắt nhắm lại.

Trong tay anh là hai bản danh sách: một của triều đình, một của Lục Tầm.

Trong một bản, Vân Yên là tội phạm.
Trong bản kia, cô là người nắm giữ cơ hội cuối cùng để cứu lấy sự thật.

Anh thì là gì?

Một quan chức vô dụng giữa ván cờ bị giật dây?
Hay một kẻ đang cố giữ lại chút gì đó của chính mình?



Đêm đó, Tạ Dương viết một bức thư, niêm phong bằng dấu của anh – không gửi cho triều đình, cũng không gửi cho Lục Tầm.

Anh gửi nó cho người duy nhất mà anh không chắc sẽ đọc.

"Vân Yên, nếu nàng còn muốn tin một điều gì… hãy tin rằng ta vẫn đang chọn nàng. Không phải vì đúng, cũng không vì tình. Chỉ vì… ta không còn gì khác để giữ."

Ngày hôm sau, anh biến mất khỏi kinh thành.

Không ai biết anh đi đâu. Không ai tìm thấy dấu vết.

Chỉ có một người biết… anh sẽ đến nơi cô buộc phải đến đầu tiên: thành Nam Quan – nơi mục tiêu kế tiếp đang chờ đợi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!