Đêm thành Nam Quan gió lớn. Trên mái ngói lạnh lẽo của một phủ đồn, Vân Yên nằm phục thấp, mắt dõi theo từng bước chân của Trần Mặc trong sân nhỏ. Dưới lớp áo quan phục ấy là kẻ đã từng đem danh dự biên phòng đổi lấy an toàn cho một người đàn bà.
Người ấy — giờ đây — đang ngồi trong phòng, rót trà, như thể thế giới ngoài kia chẳng còn gì đủ sức lay động hắn nữa.
Vân Yên đã ngắm đúng vị trí, đo đúng khoảng cách, chọn đúng thời điểm. Chỉ cần một động tác, lưỡi dao sẽ xuyên qua cổ họng hắn.
Nhưng cô không ra tay.
Một cơn gió lạnh rít qua. Tiếng bước chân sau lưng không báo trước, nhưng cô đã biết trước ai sẽ đến.
"Đừng giết hắn." – Giọng nói quen thuộc vang lên.
Tạ Dương.
Cô không quay lại. Vẫn nhìn thẳng vào cửa sổ phòng Trần Mặc.
"Ngươi đến rồi à?"
"Ta đến… không phải để ngăn nàng. Mà để nói sự thật, trước khi nàng không còn muốn nghe nữa."
Im lặng một lúc.
Tạ Dương tiến lên, đứng cạnh cô, cùng nhìn xuống sân phủ đồn.
"Hắn từng cứu ta," Tạ Dương nói. "Lúc ta bị lộ thân phận ở biên giới, chính hắn giấu ta trong đoàn tù binh, rồi dùng lệnh giả đổi lấy mạng ta. Khi đó ta đã nợ hắn một mạng."
"Ngươi nợ nhiều người quá." – Vân Yên nói lạnh.
"Ta biết. Nhưng chỉ có một người… mà ta không muốn nợ – là nàng."
Cô quay sang nhìn anh. Ánh mắt không trách, không giận, chỉ là thứ im lặng khiến người ta nghẹn.
"Vậy tại sao lại giấu ta?" – cô hỏi khẽ.
"Vì ta sợ. Sợ nếu nàng biết ta từng là một phần của hệ thống đã huấn luyện nàng… nàng sẽ không bao giờ tin ta nữa."
Một cơn gió lùa qua, lay nhẹ vạt áo đen của cô.
"Ngươi là người của Lục Tầm?" – cô hỏi, lần đầu tiên dùng từ rõ ràng.
"Không còn nữa," Tạ Dương đáp. "Nhưng đúng, ta từng là một mắt xích. Không phải vì muốn… mà vì không biết có con đường nào khác."
Cô nhìn xuống lưỡi dao trong tay.
"Ta cũng từng nghĩ thế."
"Nhưng nàng đã bước ra."
"Ta bước ra, nhưng bàn tay vẫn dính máu."
"Ta cũng vậy."
Hai người nhìn nhau, không còn phòng bị, cũng không còn chối bỏ.
Chỉ có câu hỏi lặng lẽ trong lòng: Liệu có thể tha thứ cho nhau không… khi chính họ cũng chưa từng tha thứ cho bản thân?
Dưới sân, Trần Mặc đóng cửa sổ, ánh sáng tắt đi.
Vân Yên hạ dao, đứng dậy.
"Tạ Dương."
"Ừ?"
"Nếu một ngày ta chết… hãy đừng kể với ai về những gì ta từng chọn."
"Ta hứa."
"Và nếu ta sống…"
"Thì ta vẫn chờ nàng."
Vân Yên biến mất khỏi thành Nam Quan trước khi trời sáng. Trần Mặc vẫn sống, không biết mạng mình vừa được tha. Lan Nhược rời thành trong đêm, để lại một chiếc khăn cũ trong phòng trọ – vết máu thấm một góc.
Tạ Dương rời thành sau đó một ngày, mang theo bản sao danh sách của Lục Tầm – thứ có thể hủy cả triều đình, hoặc hủy chính anh nếu rơi vào tay kẻ khác.
Họ không biết liệu sẽ còn gặp nhau hay không.
Nhưng trong lòng cả hai đều hiểu: từ giờ, mỗi bước đi đều là giữa ranh giới sống còn.
Và nếu có ngày gặp lại… có lẽ, họ sẽ không còn là người cũ nữa.