Sáng sớm trên thung lũng Kiếm Thủy, ánh nắng xuyên qua tán lá, tạo những vệt sáng lung linh trên nền đá mài cũ kỹ. Sương mù vẫn còn vương vấn, nhưng đã nhường chỗ cho không khí ấm áp của bình minh. Lạc Nguyệt đứng giữa sân tập, bàn tay vẫn khẽ nắm chặt mảnh đá cẩm thạch xanh biếc trong túi áo. Cô chưa ngủ trọn đêm qua, hình ảnh cuộc chạm trán với ba kẻ lạ trong rừng vẫn ám ảnh, khiến tim cô vừa lo sợ vừa hưng phấn.
Thanh Hàn đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm nghị. “Hôm nay, ngươi sẽ luyện kiếm cơ bản. Những động tác tưởng chừng đơn giản, nhưng nếu không đúng, sẽ không thể kiểm soát kiếm khí và linh lực. Ngươi hiểu không?”
Lạc Nguyệt gật đầu, đôi mắt sáng ngời quyết tâm. “Em hiểu. Em sẽ cố gắng.”
Thanh Hàn chỉ dẫn từng động tác: cách đứng, cách hít thở, cách điều khiển kiếm khí. Từng nhịp tay, từng bước chân, Lạc Nguyệt cảm nhận mảnh đá cẩm thạch phản ứng theo ý cô, tỏa ra một luồng năng lượng dịu dàng nhưng mạnh mẽ. Từng động tác luyện tập, cơ thể cô dần uyển chuyển hơn, nhưng trong lòng vẫn lẩn khuất một nỗi lo: liệu cô có đủ sức bảo vệ bản thân nếu gặp nguy hiểm lần nữa?
Buổi trưa, khi ánh nắng trở nên chói chang, Lạc Nguyệt được phép nghỉ ngơi dưới tán đào trước môn phái. Những cây đào ở đây nở rộ, hoa hồng phớt, bay theo gió như mưa hoa. Cảnh sắc ấy vừa đẹp vừa buồn man mác, khiến cô nhớ đến quê nhà, nhớ đến những ngày bình yên tại Khê Sơn.
Đột nhiên, cô cảm giác cơ thể run lên nhẹ, như có luồng khí lạ thấm vào từ mảnh đá. Ngay lập tức, cô nhíu mày, đứng dậy, nhìn xung quanh. Một luồng gió mạnh quét qua, mang theo hương đất và hương hoa đào, nhưng cũng che đi một bóng người nhỏ nhặt di chuyển nhanh.
“Ai đó…?” cô thầm thì, tim đập mạnh. Chưa kịp phản ứng, một chiếc lá đào bay vút qua, theo sau là một mũi kiếm lóe sáng, hướng thẳng vào cô.
Cô giật mình, nhảy sang một bên, mảnh đá phát sáng, tạo thành một lớp khí chắn trước cơ thể. Tiếng gió rít qua lưỡi kiếm vang lên, khiến cô nhận ra: đây không còn là trò đùa hay sự rèn luyện nữa.
Thanh Hàn lao tới, kiếm ánh bạc vút qua, chặn đường mũi kiếm kia. Cuộc đối đầu diễn ra chỉ trong tích tắc, từng chiêu thức uyển chuyển nhưng mạnh mẽ, tiếng kiếm vang lên như sấm rền, khiến cả hoa đào rung rinh, rơi xuống như mưa.
Kẻ tấn công lùi lại, vừa đủ để hai người nhận ra: đây là một nữ kiếm khách trẻ tuổi, trang phục tím than, mặt nạ che nửa khuôn mặt, đôi mắt sắc lạnh như băng. Cô gái ấy nhún mình, biến mất vào tán đào, để lại một luồng khí âm u và nguy hiểm.
Lạc Nguyệt lặng người, cảm giác vừa sợ vừa tò mò. “Người đó… là ai?” cô thầm thì.
Thanh Hàn thở dài, ánh mắt nghiêm trọng. “Đó là Lục Phong, một trong những kiếm khách được các thế lực ngầm phái tới theo dõi ngươi. Ngươi đã lọt vào tầm ngắm của họ từ khi chạm vào mảnh đá cẩm thạch. Không chỉ là giang hồ, mà còn cả những âm mưu tu tiên đang diễn ra. Ngươi phải cẩn thận.”
Cô nuốt khan, cảm giác như cả thế giới xung quanh bỗng trở nên nặng nề. Mảnh đá trong tay phát sáng dịu, như an ủi cô, nhưng cũng nhắc nhở rằng cô không còn con đường lùi.
Những ngày sau đó, Lạc Nguyệt bước vào nhịp sống mới tại môn phái. Cô luyện tập không ngừng, từng nhịp kiếm, từng động tác tu tiên đều được Thanh Hàn hướng dẫn cẩn thận. Nhưng không chỉ có luyện tập, cô còn phải học cách quan sát, nhận biết khí vận của người khác, cảm nhận mưu mô ẩn sau nụ cười hay ánh mắt.
Một buổi chiều, khi cô đang tập luyện dưới tán đào, Thanh Hàn đứng nhìn từ xa, ánh mắt sâu thẳm. “Ngươi có cảm giác không?” anh hỏi.
Cô nhíu mày. “Cảm giác gì ạ?”
Anh đi tới, chỉ tay vào không gian trước mặt. “Âm mưu đang dần hiện hình. Ngươi không phải là người duy nhất sở hữu mảnh đá. Và những kẻ săn tìm ngươi… sẽ ngày càng liều lĩnh. Đêm nay, có thể họ sẽ thử tiếp cận. Ngươi phải chuẩn bị tinh thần.”
Cô hít sâu, cảm nhận luồng khí trong cơ thể mạnh mẽ hơn trước. “Em sẽ không sợ. Em sẽ đối mặt.”
Buổi tối, khi trăng lên cao, Lạc Nguyệt ngồi dưới tán đào, ánh trăng chiếu qua cành lá, tạo những bóng râm lấp ló trên mặt cô. Cô khẽ nhắm mắt, điều hòa khí, chuẩn bị cho mọi tình huống bất ngờ. Trong khoảnh khắc yên bình đó, một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo hương đào và mùi thép.
Một bóng người xuất hiện từ xa, bước đi nhẹ nhàng, không để lại dấu vết trên đất. Lạc Nguyệt mở mắt, mảnh đá lập tức phát sáng, tạo thành một vòng năng lượng bảo vệ quanh cơ thể. Bóng người tiến lại gần, vừa đủ để cô nhận ra: đó là Lục Phong.
“Ngươi…” Lạc Nguyệt thốt lên, vừa sợ vừa căng thẳng.
Lục Phong nhếch mép, ánh mắt lấp lánh. “Ngươi rất đặc biệt. Mảnh đá đó không phải thứ bình thường. Ta chỉ muốn gặp tận mắt, không hề có ý hại ngươi… hôm nay.”
Cô vẫn căng thẳng, nhưng trong lòng cũng dấy lên tò mò. “Sao… sao ngươi biết ta?”
Lục Phong cười khẽ, giọng dịu dàng nhưng sắc bén. “Khi những thế lực lớn chú ý đến ngươi, ta cũng được phái đến. Nhưng không giống họ, ta… muốn hiểu ngươi. Cô gái mang mảnh đá, mang số phận khác thường.”
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi, nhưng ánh mắt họ gặp nhau, một luồng cảm xúc lạ lùng trỗi dậy trong Lạc Nguyệt. Sợ hãi, tò mò, và cả niềm háo hức khám phá thế giới mới. Trái tim cô lần đầu cảm thấy rung động trước một con người vừa nguy hiểm, vừa bí ẩn.
Trở về phòng nghỉ, Lạc Nguyệt ngồi yên, nhìn mảnh đá trong tay. Cô tự nhủ: con đường này không chỉ là kiếm và tu tiên, mà còn là những mối quan hệ, những lựa chọn, và những thử thách về cả tâm hồn.
Những ngày sau, mối quan hệ giữa cô và Thanh Hàn cũng thay đổi. Anh không chỉ là người dẫn dắt cô luyện kiếm, mà còn dần trở thành chỗ dựa tinh thần. Ánh mắt anh luôn quan sát, sửa từng chiêu thức, nhắc nhở từng bước đi. Lạc Nguyệt cảm nhận được sự quan tâm thầm lặng, nhưng trái tim vẫn rối bời, không rõ mình nên tin vào ai, và nên đặt niềm tin vào cảm giác nào.
Một buổi sáng, khi cô luyện tập một mình trên sân tập, cơn gió mạnh thổi qua, mang theo những cánh hoa đào bay lả tả. Lạc Nguyệt nâng kiếm, mắt nhìn xa xăm. Trong lòng, cô biết rằng bão táp giang hồ đã bắt đầu. Những kẻ thù, những âm mưu, và cả những mối tình chưa kịp nảy nở, tất cả đang đan xen như cơn gió xuân, vừa dịu dàng vừa nguy hiểm.
Và dưới ánh trăng non, hình ảnh cô – một cô gái bình thường vừa chạm vào huyền bí – đứng giữa hoa đào rơi, sẵn sàng bước vào bão táp của định mệnh.