Sáng sớm trên thung lũng Kiếm Thủy, ánh nắng xuyên qua từng tán cây, soi rọi sân tập rộng lớn của môn phái. Lạc Nguyệt đứng giữa sân, tay vẫn nắm chặt mảnh đá cẩm thạch xanh biếc, tim cô vừa hồi hộp vừa háo hức. Hôm nay là ngày khai mạc kỳ thi nội môn – nơi các đệ tử trẻ của Kiếm Thủy tranh tài, trổ tài kiếm thuật và tu tiên, chứng minh bản lĩnh và khẳng định vị trí trong môn phái.
Thanh Hàn đứng bên cạnh cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng không giấu nổi sự tự hào. “Ngươi sẽ bước vào sàn đấu hôm nay. Đây là lần đầu tiên thử sức chính thức, vì vậy hãy giữ bình tĩnh. Kẻ nào không kiềm chế được khí lực sẽ dễ bị thua ngay từ những chiêu đầu tiên.”
Cô gật đầu, hít sâu, mắt nhìn về phía các môn đệ khác. Sân đấu rộng lớn, hàng trăm đệ tử tập trung xung quanh, ánh mắt tò mò, phấn khích. Mỗi người đều mang một phong thái khác nhau: có kẻ điềm tĩnh như nước lặng, có kẻ hung hãn như lửa, nhưng tất cả đều tỏa ra khí thế của những kiếm khách trẻ tuổi đầy tham vọng.
Khi trống vang lên, kỳ thi bắt đầu. Lạc Nguyệt bước ra sàn đấu, đối diện với đối thủ đầu tiên – một thiếu niên tên Mạc Nguyên, nổi tiếng với kỹ năng kiếm nhanh và các chiêu thức di chuyển linh hoạt. Anh ta nhìn cô, nở nụ cười khinh thường. “Cô bé mới tới, liệu có đủ sức để thi đấu không?”
Cô không đáp, chỉ cầm kiếm đứng vào tư thế, cảm nhận luồng khí từ mảnh đá trong tay. Thanh Hàn đứng phía sau, ánh mắt sáng lên: “Hãy để khí dẫn lối cho ngươi.”
Trận đấu bắt đầu. Mạc Nguyên lao tới, kiếm vút nhanh như chớp, từng luồng gió mạnh tạo ra tiếng rít trên không. Lạc Nguyệt né, luồng khí từ mảnh đá phản chiếu theo từng động tác, tạo ra một lớp chắn nhẹ, giúp cô tránh được những đòn hiểm. Từng bước chân, từng động tác, cô dần cảm nhận kiếm khí hòa vào nhịp thở, thân thể nhẹ bẫng, uyển chuyển nhưng mạnh mẽ.
Cú chém của cô chạm vào kiếm đối phương, tạo ra tiếng vang như sấm rền. Đối thủ lùi lại, ánh mắt kinh ngạc. “Cô… cô biết điều khiển khí sao?”
Cô chỉ khẽ mỉm cười, trong lòng tràn đầy tự tin. Mảnh đá cẩm thạch phát sáng dịu dàng, như đồng hành, truyền sức mạnh cho cô. Một chiêu nữa, cô kết hợp kiếm thuật với tu lực nội tâm, đẩy Mạc Nguyên ra xa, kết thúc trận đấu nhanh chóng. Tiếng vỗ tay vang lên từ các đệ tử khác, nhưng cô chỉ nhìn về Thanh Hàn, ánh mắt cảm ơn và tràn đầy quyết tâm.
Sau trận đấu, ban giám khảo gọi cô vào danh sách đệ tử nổi bật. Trong lúc nghỉ ngơi, Lạc Nguyệt gặp một số đồng môn khác:
Ngọc Tinh, cô gái trẻ, tính tình hiền lành nhưng đầy nội lực, là đệ tử xuất sắc của môn phái, ánh mắt khi gặp Lạc Nguyệt đầy tò mò và thân thiện.
Hàn Lâm, thanh niên cao lớn, ít nói nhưng ánh mắt sắc bén, đang quan sát cô cẩn thận. Anh ta mang trong mình khí chất mạnh mẽ, khiến Lạc Nguyệt cảm thấy vừa thách thức vừa hấp dẫn.
Thanh Hàn tiến đến gần cô. “Ngươi phải chú ý. Không phải ai cũng thân thiện. Một số người sẽ tìm cách hạ thấp ngươi hoặc thậm chí gây nguy hiểm. Hãy giữ bình tĩnh, và đừng để cảm xúc lấn át lý trí.”
Lạc Nguyệt gật đầu, cảm giác trong lòng vừa lo lắng vừa hưng phấn. Cô biết rằng kỳ thi không chỉ là đấu kiếm, mà còn là cuộc thử thách về trí tuệ, nhạy cảm và mối quan hệ.
Đêm đến, ánh trăng chiếu qua cửa sổ giảng đường, tạo những vệt sáng mỏng trên nền đá. Lạc Nguyệt ngồi một mình, rèn luyện kiếm thuật theo hướng dẫn của Thanh Hàn. Bỗng cánh cửa mở nhẹ, Ngọc Tinh bước vào, mang theo nụ cười hiền dịu.
“Ngươi luyện kiếm lâu chưa? Để ta xem thử nhé,” Ngọc Tinh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy hào hứng.
Hai cô gái bắt đầu luyện tập cùng nhau. Ngọc Tinh vừa chỉ ra những sai sót trong động tác của Lạc Nguyệt, vừa khích lệ cô. Lạc Nguyệt cảm thấy ấm lòng, lần đầu tiên sau nhiều ngày căng thẳng, cô cảm nhận được sự gần gũi, tình cảm bạn bè trong môn phái.
Nhưng khi luyện tập, mảnh đá cẩm thạch bất ngờ phát sáng mạnh, ánh sáng xanh biếc lan ra khắp giảng đường, khiến cả hai cô gái giật mình. Thanh Hàn xuất hiện, bước nhanh đến, ánh mắt nghiêm nghị.
“Có kẻ đang nhòm ngó ngươi. Không chỉ là giang hồ, mà còn cả những thế lực tu tiên đang quan sát mảnh đá,” anh nói, giọng trầm hẳn.
Lạc Nguyệt cảm giác tim mình nhói lên. Sự kiện ban ngày trong rừng và cuộc gặp gỡ với Lục Phong dường như không còn đơn giản. Mảnh đá không chỉ mang sức mạnh, mà còn là điểm mấu chốt trong các âm mưu giang hồ.
Ngày tiếp theo, kỳ thi bước vào vòng đấu loại trực tiếp. Lạc Nguyệt được xếp đối đầu với Hàn Lâm – người vừa xuất hiện trong danh sách đệ tử nổi bật. Anh bước ra sàn đấu, ánh mắt tập trung, kiếm khí bừng sáng, tạo nên áp lực nặng nề khiến cô hít sâu, điều hòa nhịp thở.
Trận đấu bắt đầu. Hàn Lâm nhanh nhẹn, từng chiêu thức uyển chuyển nhưng mạnh mẽ, ánh kiếm lóe lên như ánh chớp. Lạc Nguyệt không hề nao núng, kiếm khí và tu lực từ mảnh đá kết hợp nhịp nhàng, tạo nên những đòn phòng thủ và phản công linh hoạt.
Mỗi đòn đánh, mỗi bước di chuyển, Lạc Nguyệt cảm nhận được sự tăng trưởng sức mạnh và trí tuệ chiến đấu. Cô bắt đầu hiểu rằng: đây không chỉ là trận đấu thể hiện kỹ năng, mà còn là thử thách tâm trí và nội lực, nơi mà một sai sót nhỏ có thể dẫn đến thất bại.
Cuối cùng, với sự kết hợp giữa kiếm thuật, tu lực và linh khí mảnh đá, Lạc Nguyệt tìm ra khoảng trống trong phòng thủ của Hàn Lâm, tung ra đòn quyết định. Anh ngừng lại, ánh mắt ngạc nhiên, rồi nở nụ cười nhẹ. “Ngươi… không tệ. Ta chưa từng thấy một người mới tới đã điều khiển khí lực tốt như vậy.”
Cô thở phào, cảm giác vừa mệt vừa hạnh phúc. Đây là chiến thắng đầu tiên trong đời cô, không chỉ khẳng định bản lĩnh mà còn mở ra cánh cửa mới trong giang hồ.
Buổi tối, khi trăng treo cao, hoa đào vẫn rơi lả tả dưới gió. Lạc Nguyệt ngồi một mình, tay chạm mảnh đá cẩm thạch. Cô biết rằng thắng lợi hôm nay chưa phải là kết thúc. Những thử thách, những âm mưu, và cả mối quan hệ mới đang chờ phía trước.
Thanh Hàn xuất hiện, đứng sau lưng cô, giọng trầm ấm: “Ngươi đã làm tốt. Nhưng đừng quên: giang hồ và tu tiên không bao giờ dễ dàng. Hôm nay là chiến thắng, nhưng ngày mai… sẽ còn nhiều thử thách hơn nữa.”
Cô nhìn ánh trăng non, cảm giác vừa sợ hãi vừa háo hức. Trái tim cô đập nhanh, vừa vì chiến thắng, vừa vì những mối quan hệ vừa nảy nở, vừa vì cảm giác một thế giới rộng lớn, đầy âm mưu và cơ hội đang mở ra trước mắt.
Dưới ánh trăng non và những cánh hoa đào rơi, Lạc Nguyệt đứng giữa bão táp sắp tới, sẵn sàng bước tiếp trên con đường kiếm hiệp – tu tiên – tình cảm, nơi mà mỗi bước đi sẽ quyết định số phận, sức mạnh, và trái tim của cô.