Cơn mưa đầu hạ đổ xuống thung lũng Kiếm Thủy, từng giọt rơi lộp độp trên mái ngói, rơi trên cành đào đang nở rộ, rơi cả trên sân tập rộng lớn mà vài ngày trước Lạc Nguyệt vừa bước qua với chiến thắng đầu tiên. Không gian tĩnh mịch, chỉ còn tiếng mưa hòa cùng tiếng gió, tạo nên một bản nhạc vừa êm dịu vừa man mác buồn.
Lạc Nguyệt đứng dưới mái hiên, tay ôm mảnh đá cẩm thạch xanh biếc, cảm nhận luồng khí từ nó dịu nhẹ len lỏi qua từng ngón tay. Trong lòng cô tràn đầy cảm xúc hỗn độn: niềm hạnh phúc vì chiến thắng, sự lo lắng trước những âm mưu sắp tới, và một cảm giác lạ lùng khi nghĩ đến Thanh Hàn – người dẫn dắt cô trong những ngày qua, ánh mắt anh nghiêm nghị nhưng ấm áp như trăng non.
Thanh Hàn bước tới, áo choàng trắng phất phơ trong mưa. Anh nở nụ cười hiếm hoi, ánh mắt vẫn tràn đầy nghiêm nghị nhưng dịu dàng. “Ngươi đứng đây lâu rồi sao?”
Cô giật mình, vội nở nụ cười gượng. “Em… em đang… quan sát mưa. Em thích nhìn mưa rơi.”
Anh cười nhẹ, tiến lại gần. “Mưa cũng như giang hồ. Lúc bình yên, dịu dàng. Lúc bão táp, dữ dội và khốc liệt. Ngươi phải học cách thích nghi với cả hai.”
Cô gật đầu, ánh mắt lấp lánh ánh trăng chiếu qua màn mưa. Một khoảnh khắc yên bình trôi qua, nhưng trong không khí, luồng khí mưa mang theo năng lượng kỳ lạ, khiến cô cảm giác mảnh đá cẩm thạch rung động nhẹ, như dự báo một điều gì đó sắp xảy ra.
Không khí đột ngột thay đổi khi từ xa, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, trộn lẫn với tiếng mưa. Thanh Hàn nhíu mày, mắt sáng lên. “Có người tới. Ngươi cẩn thận, Lạc Nguyệt.”
Cô đứng thẳng người, cảm giác tim mình đập mạnh. Một nhóm người từ rừng sâu tiến tới, trang phục đen tối, ánh mắt đầy hiểm độc. Đứng đầu nhóm là Lục Phong – cô gái mặt nạ tím than mà cô từng gặp trong rừng. Ánh mắt lạnh lùng, nhìn thẳng vào cô như muốn đọc thấu tâm can.
Thanh Hàn rút kiếm, ánh bạc lóe lên dưới mưa. “Họ không phải đến để trò chuyện. Ngươi phải chuẩn bị tinh thần.”
Lạc Nguyệt nắm chặt mảnh đá, cảm nhận luồng khí dịu nhưng mạnh mẽ lan khắp cơ thể. Cô biết rằng đây là lần đầu tiên phải đối mặt một nguy hiểm thực sự ngay trong môn phái. Nhưng thay vì sợ hãi, cô cảm giác nhịp tim mình hòa cùng nhịp kiếm, mạnh mẽ và tỉnh táo.
Trận đấu bắt đầu. Mưa rơi trên mái ngói và sân tập, tạo thành những vệt nước chảy như những sợi bạc mỏng. Thanh Hàn lao tới trước, kiếm khí bùng lên, tạo thành lớp chắn bảo vệ Lạc Nguyệt. Cô hít sâu, bước vào trạng thái tập trung cao độ, kiếm khí từ mảnh đá hòa vào cơ thể, tạo thành một luồng năng lượng dịu nhưng bền bỉ.
Lục Phong nhảy lên, kiếm lóe sáng như chớp, tấn công nhanh như gió. Lạc Nguyệt né, từng đòn một, cảm nhận lực phản hồi từ kiếm đối phương. Mỗi bước chân, mỗi nhịp tay, cô đều kết hợp kiếm khí với tu lực nội tâm, không chỉ để phòng thủ mà còn phản công khi có cơ hội.
Một đòn đánh nguy hiểm khiến cô chao đảo, nhưng mảnh đá phát sáng mạnh, tạo ra một lớp khí bảo vệ, đẩy Lục Phong lùi lại. Cô nhìn Thanh Hàn, anh gật nhẹ, như tiếp thêm sức mạnh tinh thần. Lạc Nguyệt bước tới, kết hợp kiếm khí với nội lực mảnh đá, tung ra đòn phản công chính xác, khiến Lục Phong phải lùi lại một bước, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Sau trận đấu ngắn nhưng căng thẳng, Lục Phong không rút lui ngay mà đứng cách Lạc Nguyệt một khoảng, ánh mắt bớt lạnh lùng hơn. “Ngươi… không tệ,” cô nói, giọng thấp nhưng rõ ràng. “Mảnh đá trong tay ngươi… không đơn giản. Ngươi sẽ còn gặp nhiều người tìm kiếm nó. Hãy cẩn thận.”
Lạc Nguyệt lặng người, cảm giác vừa sợ vừa tò mò. “Ngươi… sao biết em?”
Lục Phong không trả lời, chỉ quay người biến mất vào rừng, để lại mùi mưa và hương đào thoảng qua. Thanh Hàn đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm nghị. “Âm mưu của những thế lực ngầm đã rõ ràng. Ngươi phải cảnh giác. Nhưng đừng lo, mảnh đá và bản lĩnh ngươi đã đủ để tự bảo vệ mình.”
Cô gật đầu, trong lòng cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa băn khoăn. Đây mới chỉ là bước đầu, nhưng cô biết rằng con đường phía trước còn dài, đầy hiểm nguy và bí ẩn.
Chiều hôm đó, mưa vẫn rơi đều, tạo thành những dòng suối nhỏ chảy trên nền sân tập. Lạc Nguyệt đứng dưới tán đào, tay vẫn ôm mảnh đá, nghĩ về trận đấu. Trong lòng, một cảm giác lạ lùng trỗi dậy – cô bắt đầu nhận ra rằng Thanh Hàn không chỉ là người thầy, mà còn là người đồng hành, người khiến cô an tâm giữa giông bão giang hồ.
Thanh Hàn tiến lại gần, giọng dịu dàng hơn thường lệ. “Ngươi ổn chứ?”
Cô nhìn anh, mắt lấp lánh ánh mưa. “Em… em ổn. Nhưng em… cảm giác tim mình lạ quá.”
Anh cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy quan tâm. “Đó là cảm giác khi đứng trước thử thách, khi cảm nhận được sinh mệnh và sức mạnh trong tay mình. Ngươi sẽ quen dần, nhưng cũng đừng quên giữ trái tim.”
Khoảnh khắc yên bình trôi qua, nhưng bầu trời mưa dường như chứng kiến một lời hứa ngầm giữa hai người. Thanh Hàn cúi đầu, ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô: “Dù giang hồ có bão táp, ngươi hãy tin rằng… ta sẽ luôn đứng bên cạnh, bảo vệ ngươi.”
Lạc Nguyệt khẽ gật đầu, trong lòng ấm áp và tin tưởng. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sức mạnh từ tình cảm, không chỉ từ kiếm khí hay tu lực. Một lời hứa dưới mưa, đơn giản nhưng đủ để giữ cô vững vàng trước mọi thử thách phía trước.
Đêm xuống, mưa ngớt, ánh trăng non xuyên qua những tán đào còn đọng giọt nước, phản chiếu trên mặt đất như tấm gương bạc. Lạc Nguyệt ngồi bên cửa sổ phòng nghỉ, tay chạm mảnh đá cẩm thạch. Cô biết rằng, âm mưu giang hồ chỉ mới bắt đầu. Những kẻ thù vẫn rình rập, những thử thách tu tiên vẫn chờ phía trước, và con đường tìm hiểu thân thế mình còn dài.
Nhưng lần này, cô không còn cô đơn. Thanh Hàn đã ở bên, lời hứa dưới mưa vẫn vang vọng trong tâm trí. Cô mỉm cười, ánh mắt sáng ngời: dù bão táp giang hồ có dữ dội đến đâu, cô sẽ bước tiếp, vừa mạnh mẽ, vừa tràn đầy niềm tin và hy vọng.
Dưới ánh trăng non, giữa những cánh hoa đào rơi lả tả, Lạc Nguyệt đứng lên, sẵn sàng bước vào chương tiếp theo của cuộc đời – nơi kiếm hiệp, tu tiên và tình cảm hòa làm một, tạo nên một hành trình đầy kịch tính, thử thách và xúc cảm.