nguyệt hồn kiếm

Chương 6: Bí cảnh trong núi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, sương còn phủ trên thung lũng Kiếm Thủy, hòa cùng ánh nắng dịu dàng, tạo thành những dải sáng lung linh trên nền đá cũ kỹ. Lạc Nguyệt đứng trước ngọn núi phía đông của môn phái, nơi Thanh Hàn từng kể rằng có một bí cảnh cổ xưa – một hang động được lưu truyền trong các sách lạ về kiếm hiệp và tu tiên.

Thanh Hàn đứng bên cạnh, ánh mắt nghiêm nghị nhưng lấp ló niềm hào hứng hiếm hoi. “Ngươi đã luyện tập tốt, nhưng hôm nay là bước quan trọng. Bí cảnh này không chỉ là nơi tu luyện kiếm thuật, mà còn là bài thử về trí tuệ, ý chí và khả năng cảm nhận linh khí. Ngươi sẵn sàng chưa?”

Lạc Nguyệt hít một hơi dài, mắt sáng rực quyết tâm. “Em sẵn sàng. Em muốn biết bí cảnh này có gì.”

Thanh Hàn gật đầu, dẫn cô men theo con đường mòn quanh co, giữa rừng già. Những tán cây sừng sững, rễ cây vươn dài như những chiếc móng quái dị, phủ rêu xanh trên từng tảng đá. Không khí nơi đây mang một cảm giác u tịch, nhưng cũng đầy bí ẩn, như đang gọi mời những kẻ mạnh dám khám phá.

Sau khoảng một giờ đi bộ, họ đến một hẻm núi nhỏ, nơi lớp sương dày đặc tạo nên một màn che tự nhiên. Thanh Hàn dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. “Ngươi phải tự đi vào. Bí cảnh chỉ mở ra cho những ai thực sự kiên định. Ta sẽ đứng ngoài, quan sát và bảo vệ, nhưng không can thiệp trực tiếp.”

Lạc Nguyệt lặng người, tim đập nhanh. Đây là lần đầu tiên cô phải bước vào một không gian chưa từng biết, nơi mà mọi hiểm nguy đều có thể ẩn nấp. Cô hít sâu, nắm chặt mảnh đá cẩm thạch trong tay, bước vào hẻm núi.

Ngay khi vừa đi qua lớp sương dày, không gian thay đổi hoàn toàn. Trước mắt cô là một hang động rộng lớn, ánh sáng xanh biếc phát ra từ các mạch đá kỳ lạ, lan tỏa khắp không gian, tạo ra những luồng sáng huyền ảo. Mùi đất ẩm và hương linh khí hòa quyện, khiến cô cảm giác tim mình đập mạnh hơn.

Tiến sâu vào trong, Lạc Nguyệt phát hiện một loạt bậc thang đá dẫn xuống hố sâu. Thanh Hàn đứng ngoài, ánh mắt sáng như sao. “Ngươi phải quan sát kỹ. Mỗi bước đi, mỗi dấu chân đều liên quan đến linh khí trong hang. Nếu sơ suất, ngươi có thể gặp nguy hiểm.”

Cô nhẹ nhàng bước xuống, cảm nhận mạch khí trong hang. Luồng khí dịu nhưng mạnh mẽ lan tỏa khắp cơ thể, hòa vào kiếm khí và nội lực mảnh đá. Cô khẽ nhắm mắt, điều hòa nhịp thở, tập trung vào cảm nhận từng luồng khí, từng rung động kỳ lạ từ các mạch đá.

Bất ngờ, một cơn gió nhẹ quét qua, mang theo tiếng vọng như tiếng thì thầm. “Ai… ai đó?” cô thầm hỏi, nhưng không nghe thấy câu trả lời. Không gian yên ắng đến mức từng tiếng tim đập trong lồng ngực cũng vang vọng rõ ràng.

Tiến thêm vài bước, cô nhìn thấy một hồ nước nhỏ, phản chiếu ánh sáng xanh biếc từ mạch đá. Trên bờ, khối đá hình hoa sen, trên đó khắc những ký tự cổ xưa. Thanh Hàn đã từng kể rằng đây là nơi thiền định của các kiếm khách cổ, nơi mà kiếm khí, tu lực và linh khí hòa làm một.

Cô ngồi xuống, tay chạm nhẹ lên mặt hồ, nhắm mắt, hít sâu. Cảm giác linh khí mảnh đá cộng hưởng với không gian xung quanh khiến cô cảm nhận được luồng năng lượng huyền bí. Cơ thể cô nhẹ bẫng, nhịp tim hòa cùng nhịp thở, như đang hòa vào nhịp điệu của thiên nhiên.

Đột nhiên, một luồng sáng xanh bừng lên từ hồ nước, tạo thành một hình hài mờ ảo. Tiếng nói vang lên, dịu dàng nhưng đầy uy quyền: “Ngươi… là người mang mảnh đá cổ. Ngươi có đủ trí tuệ, nội lực và ý chí để thử thách. Hãy bước tiếp, nếu muốn chạm vào kiếm đạo và tu tiên thật sự.”

Lạc Nguyệt mở mắt, tim đập dồn dập. Cô biết rằng đây là bài thử, không chỉ về sức mạnh kiếm thuật mà còn về khả năng nội tâm. Cô hít sâu, bước tới trước hồ, tay đưa ra, chuẩn bị đón nhận thử thách.

Bài thử đầu tiên xuất hiện dưới dạng những tia sáng xanh lóe lên từ mặt hồ, tạo thành những hình ảnh kiếm khí ảo. Mỗi hình ảnh tượng trưng cho một chiêu thức, một động tác, nhưng chuyển động nhanh đến mức chỉ những ai thực sự tinh tế mới có thể theo kịp.

Lạc Nguyệt nhắm mắt, dùng linh giác và kiếm khí mảnh đá, di chuyển theo nhịp, né tránh và phản công những hình ảnh kiếm khí. Cô cảm giác mồ hôi lạnh chảy trên trán, tim đập mạnh, nhưng nội lực mảnh đá dịu dàng dẫn lối, giúp cô giữ thăng bằng và tập trung.

Sau gần một giờ luyện tập, cô nhận ra rằng cơ thể mình đã hòa nhịp hoàn toàn với kiếm khí và linh khí hang động. Một luồng sáng xanh bùng lên, chứng minh cô đã vượt qua bài thử đầu tiên. Mặt hồ tĩnh lặng trở lại, phản chiếu hình ảnh cô với ánh sáng xanh biếc lấp lánh, khiến cô cảm giác như đang đứng giữa trời và đất.

Bài thử thứ hai, khó hơn gấp bội. Các mạch đá rung lên, phát ra luồng khí mạnh, tạo thành những bức tường kiếm khí ảo, chuyển động liên tục, đan xen, thử thách khả năng phán đoán và phản xạ. Lạc Nguyệt phải vận dụng toàn bộ kiếm khí, nội lực mảnh đá, và trí tuệ của mình. Mỗi bước đi, mỗi nhát kiếm đều phải chính xác tuyệt đối, sai một ly là có thể thất bại.

Trong lúc tập trung tối đa, cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng. Mở mắt, cô thấy Lục Phong đứng ở bậc thang trên, ánh mắt lấp lánh, nhưng không hề tấn công. “Ngươi… tiến bộ nhanh,” cô nói, giọng vừa lạ lùng vừa lạnh. “Mảnh đá thật sự giúp ngươi, nhưng cũng chỉ là công cụ. Ý chí mới quyết định tất cả.”

Lạc Nguyệt gật đầu, cảm giác vừa kinh ngạc vừa tò mò. Cô nhận ra rằng, Lục Phong không hẳn là kẻ thù, mà có thể là người thử thách, hoặc đồng minh tiềm ẩn trong tương lai. Cô hít sâu, tiếp tục bài thử thứ hai, với quyết tâm cao nhất.

Sau gần hai giờ luyện tập liên tục, kiếm khí và linh khí từ mảnh đá hòa vào nhịp điệu cơ thể, tạo thành luồng năng lượng mạnh mẽ. Các bức tường kiếm khí ảo lần lượt tan biến, ánh sáng xanh bừng lên toàn hang động, chứng tỏ cô đã hoàn thành bài thử. Cảm giác kiệt sức nhưng hạnh phúc tràn ngập, khiến cô ngồi xuống bên hồ, tay chạm mảnh đá, mắt lấp lánh ánh trăng non xuyên qua lối hang.

Khi cô bước ra khỏi hang, Thanh Hàn đợi sẵn ngoài cửa, ánh mắt trầm lặng nhưng đầy tự hào. “Ngươi đã làm tốt. Không chỉ là kiếm thuật, mà còn là ý chí, sự nhạy cảm với linh khí. Bây giờ ngươi đã sẵn sàng bước vào những thử thách thực sự của giang hồ và tu tiên.”

Cô nhìn lên Thanh Hàn, tim đập nhanh, cảm giác vừa mệt vừa vui. “Em… em cảm thấy mình đã tiến bộ. Nhưng em cũng hiểu rằng con đường phía trước còn dài và nguy hiểm.”

Anh gật đầu, bước lại gần, ánh mắt dịu dàng. “Dù bão táp có đến, ngươi hãy tin rằng không chỉ mảnh đá, mà cả bản thân và những người đồng hành sẽ giúp ngươi vượt qua. Hôm nay, ngươi đã chứng minh mình đủ mạnh để bước tiếp.”

Cô mỉm cười, ánh mắt rực sáng, cảm giác như đang đứng giữa trời và đất, giữa mưa rừng và ánh trăng non. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận sức mạnh thực sự từ nội lực, kiếm khí, và linh khí mảnh đá. Đồng thời, cô cũng nhận ra rằng giang hồ không chỉ là đấu kiếm và âm mưu, mà còn là những bài học về ý chí, lòng can đảm và trái tim.

Dưới ánh trăng non và những tán đào rải rác mưa, Lạc Nguyệt đứng vững, sẵn sàng bước vào chương tiếp theo của cuộc đời – nơi mà kiếm hiệp, tu tiên và tình cảm sẽ đan xen, thử thách ý chí và mở ra những mối quan hệ, âm mưu và cuộc phiêu lưu chưa từng biết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×