nguyệt hồn kiếm

Chương 7: Nguyệt Ẩn Giữa Mây


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù buổi sáng phủ kín thung lũng Kiếm Thủy, từng làn mây lững lờ trôi qua những đỉnh núi cao, tạo thành một bức tranh sơn thủy hữu tình mà cũng đầy bí ẩn. Lạc Nguyệt đứng trên mỏm đá cao, tay ôm mảnh đá cẩm thạch xanh biếc, hít sâu làn không khí mát lạnh. Cô cảm giác mạch linh khí trong cơ thể hòa quyện với dòng khí núi, tâm trí sáng rõ, như thể có thể nhìn thấu cả dòng chảy thời gian.

Thanh Hàn đứng phía sau, ánh mắt nghiêm nghị nhưng chứa đầy ẩn ý. “Hôm nay, ngươi sẽ bước vào thử thách tiếp theo: Nguyệt Ẩn – nơi mà võ công, tu tiên và linh giác của ngươi đều phải vận dụng đến mức tối đa. Ngươi sẵn sàng chưa?”

Lạc Nguyệt gật đầu, ánh mắt kiên định. “Em sẵn sàng. Em muốn biết mình có thể tiến xa đến đâu.”

Thanh Hàn mỉm cười, giọng trầm ấm: “Hãy giữ bình tĩnh. Trên con đường này, không phải ai cũng xuất hiện trước mắt ngươi. Nguyệt Ẩn là nơi các kiếm khách cổ đại ẩn mình, và cũng là nơi những âm mưu giang hồ ẩn sâu. Hãy cẩn thận.”

Nguyệt Ẩn – tên gọi đó vốn dĩ chỉ những người luyện kiếm và tu tiên tột đỉnh mới dám đặt chân. Con đường dẫn lên mây phủ toàn núi dốc đứng, đá nham nhở, từng bước đi đều phải vững vàng, không được sơ suất. Lạc Nguyệt nắm chắc mảnh đá trong tay, từng bước đi theo Thanh Hàn, cảm nhận luồng khí quanh núi thay đổi: nơi nào trống trải, nơi nào đậm linh khí, nơi nào tiềm ẩn nguy hiểm.

Khi đến một sườn núi cao, mây trắng quấn quanh như biển cả, Thanh Hàn dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô. “Phía trước là cửa vào Nguyệt Ẩn. Ngươi phải tự mình bước qua. Ta sẽ đứng phía sau để hỗ trợ khi cần, nhưng ngươi phải tự cảm nhận.”

Lạc Nguyệt hít sâu, bước tới. Cảm giác từng bước chân nhún nhảy trên đá, mây trắng tràn quanh, như bước vào một thế giới khác. Trong không gian mờ ảo, cô cảm nhận luồng linh khí mạnh mẽ, kết hợp với kiếm khí mảnh đá, tạo thành một luồng năng lượng dẫn lối, giúp cô tiến lên mà không vấp ngã.

Bên trong Nguyệt Ẩn, không gian mở rộng ra, bầu trời trên cao thấp thoáng, ánh sáng chiếu qua những khe mây, tạo thành những tia sáng bạc rải rác khắp hang động và sườn núi. Một con suối nhỏ chảy róc rách, nước trong xanh, phản chiếu ánh sáng kỳ ảo. Lạc Nguyệt hít sâu, cảm nhận mạch khí chảy trong cơ thể hòa cùng mạch khí núi, cơ thể nhẹ bẫng như đang lướt giữa mây trời.

Đột nhiên, từ phía tảng đá lớn, một bóng người xuất hiện – Hàn Lâm, thanh niên cao lớn, ánh mắt sắc bén. Anh ta đứng im giữa mây trắng, như đã chờ sẵn từ lâu. “Ngươi… đến đây sớm quá, cô bé. Ngươi muốn chứng tỏ gì?”

Lạc Nguyệt không đáp, chỉ cầm kiếm đứng vào tư thế, nhắm mắt cảm nhận linh khí quanh mình. Mảnh đá cẩm thạch phát sáng, tạo thành lớp bảo vệ nhẹ nhàng. Cô biết rằng Hàn Lâm không hẳn là kẻ thù, nhưng cũng đủ để thử thách cô.

Cuộc đối đầu bắt đầu. Hàn Lâm lao tới, kiếm vút nhanh như gió, từng luồng gió mạnh đánh thẳng vào cô. Lạc Nguyệt né, kiếm khí từ mảnh đá phản ứng theo nhịp cơ thể, vừa phòng thủ vừa phản công. Các đòn đánh vang lên như sấm rền, khiến mây trắng rung rinh, phản chiếu ánh sáng bạc lung linh.

Trận đấu không chỉ là kiếm thuật, mà còn là bài học về linh giác và tu lực. Mỗi đòn, mỗi bước chân, Lạc Nguyệt đều cảm nhận dòng linh khí chuyển động xung quanh. Cô dùng mảnh đá để dẫn lối, tạo những chiêu thức bất ngờ, kết hợp nội lực và phản xạ, từng bước chiếm ưu thế.

Hàn Lâm bất ngờ lùi lại, ánh mắt ánh lên sự ngạc nhiên. “Ngươi… không tệ. Linh giác và kiếm khí kết hợp… quá chuẩn xác.”

Cô mỉm cười, thở gấp. Trong lòng, không chỉ là cảm giác thắng lợi, mà còn là cảm giác mình đã thực sự hòa nhịp với linh khí và mảnh đá. Trái tim cô tràn đầy niềm tin: cô có thể bước xa hơn, đối diện nhiều thử thách hơn nữa.

Khi trận đấu tạm ngưng, mây trắng trôi lững lờ quanh sườn núi, một tiếng gió nhẹ mang theo hương hoa đào thoảng qua. Lạc Nguyệt đứng cạnh Hàn Lâm, ánh mắt gặp nhau. Không lời nào được nói, nhưng cả hai đều hiểu rằng Nguyệt Ẩn không chỉ là thử thách kiếm thuật, mà còn là nơi hình thành mối quan hệ và sự tôn trọng lẫn nhau.

Đột nhiên, từ phía đỉnh núi, một bóng người thấp thoáng – Lục Phong. Cô gái mặt nạ tím than đứng trên cao, ánh mắt lạnh lùng nhưng có chút tò mò, nhìn thẳng xuống Lạc Nguyệt. “Ngươi… tiến bộ nhanh,” cô nói, giọng vừa lạnh vừa ấm, như muốn thách thức nhưng cũng đánh giá năng lực.

Lạc Nguyệt nhíu mày, nhưng không sợ. Cô biết rằng Lục Phong không hẳn là kẻ thù trực tiếp, mà là thử thách tiềm ẩn, hoặc đồng minh chưa rõ. Ánh mắt cô sáng lên quyết tâm: “Em sẽ không lùi bước.”

Trời chiều, mây bắt đầu tan dần, ánh nắng len lỏi qua những tán mây, tạo thành những vệt sáng dài trên mặt đất. Lạc Nguyệt ngồi bên suối, tay chạm mảnh đá, cảm nhận luồng linh khí hòa vào cơ thể. Thanh Hàn xuất hiện, đứng phía sau, giọng trầm ấm: “Ngươi đã trải qua Nguyệt Ẩn. Không chỉ là kiếm thuật, mà còn là ý chí và linh giác. Ngươi sẵn sàng cho thử thách lớn hơn chưa?”

Cô gật đầu, ánh mắt sáng rực: “Em sẵn sàng. Em muốn tiến xa hơn nữa.”

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Dù giang hồ bão táp, hãy tin rằng bản thân và những người đồng hành sẽ giúp ngươi vượt qua. Và… có lẽ, trong số những người ấy, sẽ có người không chỉ bên cạnh ngươi vì sức mạnh.”

Lạc Nguyệt lặng người, cảm giác trái tim ấm áp nhưng rối bời. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra cảm xúc phức tạp trong giang hồ – vừa sợ hãi, vừa tò mò, vừa tin tưởng. Một mối liên kết mới đang hình thành, giữa cô, Thanh Hàn và cả Lục Phong – những con người sẽ định hình cuộc đời cô trong những tháng ngày giang hồ sắp tới.

Đêm buông xuống, Nguyệt Ẩn trở nên yên tĩnh. Lạc Nguyệt đứng trên mỏm đá cao, tay chạm mảnh đá cẩm thạch, ngắm ánh trăng non xuyên qua lớp mây còn sót lại. Hoa đào rơi lả tả dưới gió, ánh trăng chiếu trên suối nước, tạo thành một cảnh sắc vừa lãng mạn vừa huyền bí.

Trong khoảnh khắc yên bình đó, cô tự nhủ: dù bão táp giang hồ có đến, dù âm mưu tu tiên và kiếm khách nguy hiểm, cô sẽ bước tiếp. Trái tim, ý chí và sức mạnh của cô sẽ là ngọn đèn dẫn lối giữa mây trắng và nguyệt sáng.

Dưới ánh trăng non và lớp mây phủ núi, Lạc Nguyệt đứng vững, chuẩn bị bước vào chương tiếp theo – nơi âm mưu giang hồ, thử thách tu tiên và tình cảm nhân vật sẽ đan xen, đưa cô đến những bước ngoặt định mệnh trong hành trình kiếm hiệp của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×