nguyệt hồn mafia

Chương 3: Học cách sinh tồn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua rèm cửa phòng tập trong dinh thự Trần Lâm. Trần Nguyệt đứng trước một dãy mục tiêu tập bắn, tay cầm khẩu súng lục vừa được Phong trao. Trong mắt cô, nỗi lo sợ và sự bối rối vẫn hiện rõ, nhưng sâu thẳm là quyết tâm: cô sẽ không còn là cô gái yếu ớt nữa.

Phong đứng bên cạnh, khoác áo da đen, dáng đi lạnh lùng. “Cô cần hiểu một điều,” anh nói, giọng trầm, sắc như thép. “Trong thế giới này, nếu không tự bảo vệ bản thân, không ai khác có thể làm thay. Nguyệt, hôm nay, cô sẽ học cách chiến đấu.”

Nguyệt gật đầu. Cô biết, hôm nay sẽ là thử thách không chỉ về thể chất, mà còn về tinh thần. Phong đưa cho cô khẩu súng, hướng dẫn từng cử chỉ, từng tư thế. Cô học cách nhắm, bóp cò, giữ thăng bằng. Mỗi động tác đều phải chính xác và nhanh chóng – một sai lầm có thể khiến cô bị thương.

“Bắt đầu,” Phong ra hiệu. “Đừng nghĩ về sợ hãi. Chỉ nghĩ về mục tiêu.”

Nguyệt hít một hơi thật sâu, cố xóa bỏ mọi cảm xúc ngoài ý chí sinh tồn. Cô nhắm vào mục tiêu đầu tiên – một bức hình mô phỏng kẻ tấn công – và bóp cò. Tiếng súng nổ vang, mục tiêu rơi xuống. Tim cô đập dồn dập, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng trong lòng cô bỗng có một cảm giác thỏa mãn lạ thường.

Phong quan sát kỹ, rồi gật đầu. “Tốt. Nhưng còn thiếu tốc độ và phản xạ. Để tôi giúp cô.”

Anh dẫn cô qua các bài tập chiến đấu tay không. Những cú đấm, né, và phòng thủ liên tiếp khiến Nguyệt mệt lử, nhưng cô không bỏ cuộc. Mỗi lần Phong chạm vào cô – chỉ là chỉnh tư thế, hay nắm tay hướng dẫn – đều khiến cô đỏ mặt, nhưng cũng dần tin tưởng anh.

Sau gần hai giờ luyện tập, cô mệt nhoài nhưng tự tin hơn. Phong đứng trước cô, ánh mắt nhìn chăm chú. “Cô đã tiến bộ. Nhưng hôm nay, thử thách thật sự sẽ đến. Cô sẵn sàng chưa?”

Nguyệt thở hổn hển, nhưng ánh mắt kiên quyết. “Sẵn sàng.”

Phong mỉm cười – nụ cười hiếm hoi, ấm áp – trước khi dẫn cô ra sân tập đối kháng mô phỏng tấn công bất ngờ. Đây là bài kiểm tra cuối: cô phải phản ứng nhanh khi bất ngờ đối thủ xuất hiện.

Không khí sân tập yên tĩnh, bỗng nhiên tiếng còi báo động vang lên. Một nhóm người lạ tiến vào qua lối phụ, mang theo dao và súng. Đây không phải bài tập, mà là cuộc tấn công thật sự từ một nhóm tay sai của gia tộc đối thủ, tìm cách thử sức Trần Lâm và gia tộc.

Phong lập tức ra hiệu. “Nguyệt, đứng sau tôi. Nhớ những gì hôm nay học được.”

Nguyệt gật đầu, tim đập mạnh. Ánh mắt cô lia nhanh xung quanh, tìm vị trí an toàn, đồng thời chuẩn bị phản ứng. Một tên tiến đến, bất ngờ, nhưng Nguyệt đã kịp phản xạ. Cô bóp cò, tên đó ngã xuống. Cảm giác vừa sợ hãi, vừa kích thích lan tỏa trong cô.

Phong bước tới, dùng tay chặn đòn tấn công tiếp theo của đối thủ, rồi trả đòn chính xác. Sự phối hợp giữa họ bắt đầu nhịp nhàng, không cần lời nói, chỉ là ánh mắt và hành động. Nguyệt cảm nhận rõ sự tin tưởng: họ phải dựa vào nhau để sống sót.

Sau khi dẹp xong nhóm tấn công, Phong kéo Nguyệt vào một góc khuất, đặt tay lên vai cô. “Cô đã làm tốt. Tôi biết, ban đầu cô lo sợ, nhưng cô đã học cách tin tưởng vào bản thân. Và… cả vào tôi.”

Nguyệt nhìn anh, cảm giác lạ lùng lan tỏa trong tim. Không còn sợ hãi nữa, thay vào đó là sự an toàn kỳ lạ. “Cảm… cảm ơn anh. Nếu không có anh, tôi…” Cô nuốt lời, nhìn xuống.

Phong nghiêng người, gần cô hơn, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn đầy uy lực. “Cô không cần phải cảm ơn. Trong thế giới này, chúng ta phải dựa vào nhau. Và cô… làm tôi ngạc nhiên.”

Nguyệt đỏ mặt, nhưng trong lòng hạnh phúc lẫn hồi hộp. Khoảnh khắc này không chỉ là chiến thắng trước đối thủ, mà còn là chiến thắng trong chính tâm lý của cô: cô có thể đứng vững, và cô không đơn độc.

Cả hai đứng đó, giữa ánh sáng chiều tà, hơi thở hòa nhịp. Cơn nguy hiểm vừa qua đã gắn kết họ một cách vô hình. Và Nguyệt biết, dù những thử thách lớn hơn đang chờ phía trước, cô đã sẵn sàng đối mặt – không chỉ với thế giới ngầm, mà còn với chính trái tim mình.

Hết chương 3.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×