nguyệt hồn mafia

Chương 4: Cơn bão âm mưu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, thành phố vẫn bình yên dưới ánh nắng sớm, nhưng trong tâm trí Trần Nguyệt, không gì bình yên cả. Cô vừa trải qua thử thách sinh tồn đầu tiên, nhưng Phong đã thông báo: “Đây chỉ là khởi đầu. Đối thủ sẽ không bỏ qua chuyện hôm qua.”

Nguyệt đứng trong phòng theo dõi an ninh, mắt chăm chú dõi qua màn hình. Những bóng đen xuất hiện quanh khu biệt thự là dấu hiệu cho thấy kế hoạch tấn công tinh vi hơn. Lần này không phải vài tên đối thủ nhỏ, mà là một nhóm tinh nhuệ, được trang bị vũ khí tối tân.

Phong bước vào, ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị. “Chúng ta phải hành động ngay. Họ không chỉ muốn thử sức, mà còn muốn gửi thông điệp: bất cứ động thái nào chống lại họ đều có hậu quả.”

Nguyệt gật đầu, tay siết chặt khẩu súng. Cô nhận ra, cảm giác hồi hộp không chỉ là sợ hãi, mà là sự tập trung tuyệt đối. Mỗi bước đi, mỗi quyết định, đều ảnh hưởng đến mạng sống của cô và gia đình.

Phong phân công từng nhóm bảo vệ, bố trí các điểm bắn, các chốt an ninh. Anh hướng dẫn Nguyệt đứng ở vị trí quan sát, đồng thời sẵn sàng phản ứng nhanh. “Nhớ, cô phải giữ bình tĩnh. Mọi hành động đều phải chính xác.”

Chưa đầy mười phút sau, nhóm đối thủ tinh nhuệ xuất hiện qua lối phụ, tiến đến cổng chính. Tiếng súng vang lên, cảnh báo cả khu biệt thự rúng động. Nguyệt cứng người, nhưng nhớ lời Phong: “Hít sâu, nhắm chính xác, và hành động.”

Người đối diện vừa bước vào, Nguyệt kịp bóp cò. Tiếng súng nổ vang, tên đó ngã xuống. Nhưng họ chưa dừng lại. Một nhóm khác tiến đến từ hướng sân sau, chuẩn bị tấn công trực diện.

Phong nhanh chóng triển khai chiến thuật: “Chia nhau, ngăn chặn từng hướng. Nguyệt, đi theo tôi, chúng ta sẽ xử lý sân sau.”

Nguyệt nắm tay Phong, tim đập dồn dập. Cô nhận ra, trong những giây phút nguy hiểm, họ không cần lời nói để hiểu nhau. Hành động, ánh mắt, nhịp thở, tất cả hòa quyện tạo thành sự phối hợp hoàn hảo.

Tiếng súng, tiếng va chạm, tiếng hét vang lên khắp nơi. Nguyệt vừa né đòn, vừa bóp cò, cảm giác adrenaline chạy khắp cơ thể. Cô chưa từng cảm nhận sự sống và chết gần gũi đến vậy. Và trong từng khoảnh khắc ấy, cô thấy Phong – không chỉ là một người đàn ông lạnh lùng, mà là điểm tựa an toàn duy nhất.

Cuối cùng, sau gần nửa giờ chiến đấu, nhóm đối thủ rút lui, để lại một khu biệt thự có chút hỗn loạn nhưng an toàn. Nguyệt đứng đó, mồ hôi nhễ nhại, tim vẫn đập mạnh, vừa sợ hãi, vừa kích thích.

Phong đi qua, đặt tay lên vai cô. “Cô làm tốt. Chúng ta chưa thắng hết, nhưng hôm nay, cô đã chứng minh bản thân.”

Nguyệt gật đầu, nhìn anh, cảm giác vừa mệt mỏi, vừa hạnh phúc trào dâng. Cô bắt đầu nhận ra, trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, họ phải dựa vào nhau để tồn tại.

Sau trận chiến, Phong dẫn Nguyệt vào một phòng kín, nơi chỉ còn lại ánh sáng dịu từ đèn trần. Không còn tiếng súng, không còn nguy hiểm trực tiếp, chỉ còn hai con người đứng trước nhau, trái tim đập dồn dập.

Phong hít một hơi, giọng trầm nhưng dịu dàng: “Cô biết không, hôm nay, tôi đã quan sát cô… và tôi phải thừa nhận, cô làm tôi ấn tượng.”

Nguyệt đỏ mặt, không biết phải trả lời thế nào. “Tôi… chỉ cố gắng sống sót,” cô nói, giọng run run.

Phong mỉm cười – nụ cười hiếm hoi, ấm áp. Anh bước gần cô hơn, ánh mắt chăm chú. “Sống sót thôi thì chưa đủ. Trong thế giới này, cô còn phải học cách chiến đấu, học cách tin tưởng… và học cách dựa vào người khác. Tôi sẽ ở bên cô, nhưng cô phải tự đứng vững.”

Nguyệt nhìn vào đôi mắt anh, nơi vừa có sự nghiêm nghị, vừa ẩn chứa quan tâm dịu dàng. Cảm giác an toàn kỳ lạ tràn ngập tim cô, và lần đầu tiên, cô cảm thấy rung động thực sự trước Phong.

Phong đặt tay lên vai cô, siết nhẹ. “Đừng sợ. Tôi sẽ không để ai làm hại cô. Không phải hôm nay, không phải lần nào nữa.”

Nguyệt thở hổn hển, tim đập mạnh. Cô cảm thấy một sự gắn kết không lời vừa hình thành – giữa nguy hiểm và an toàn, giữa lạnh lùng và dịu dàng, giữa sợ hãi và rung động.

Khoảnh khắc ấy, trong ánh sáng dịu, họ đứng cạnh nhau, cảm nhận nhịp thở, nhịp tim và sự tồn tại của đối phương. Cô nhận ra, trong thế giới đầy bão táp này, họ sẽ là điểm tựa của nhau. Và hơn hết, cô bắt đầu tin rằng, dù thế giới có nguy hiểm thế nào, tình cảm có thể nảy sinh ngay giữa hiểm nguy.

Trần Nguyệt biết, thử thách vẫn còn ở phía trước. Âm mưu, quyền lực, bạo lực… tất cả đều đang chờ họ bước vào. Nhưng giờ đây, cô đã không còn đơn độc nữa. Cô đã có Phong – người đàn ông lạnh lùng, mạnh mẽ, nhưng cũng ẩn chứa những khoảnh khắc dịu dàng đầy bất ngờ.

Hết chương 4.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×