nguyệt hồn mafia

Chương 5: Hợp tác trong bão táp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối ở thành phố ánh đèn nhấp nháy, nhưng Trần Nguyệt không thấy sự bình yên nào. Cô và Phong đứng trên tầng thượng của dinh thự, nhìn xuống khu phố, nơi dấu hiệu của một âm mưu mới dần lộ diện.

“Phong, họ… họ đang chuẩn bị một cuộc tấn công lớn hơn,” Nguyệt nói, giọng run nhưng kiên quyết. Cô đã quen với cảm giác nguy hiểm, nhưng lần này, mức độ còn vượt xa những gì cô từng trải qua.

Phong nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh. “Đúng. Họ không chỉ muốn thử sức, mà còn muốn phá hủy toàn bộ kế hoạch hòa giải giữa hai gia tộc. Nếu để họ làm được, hậu quả sẽ khôn lường.”

Nguyệt hít một hơi thật sâu. “Chúng ta phải làm gì?”

Phong nhìn cô, giọng trầm nhưng đầy uy lực: “Chúng ta sẽ phối hợp. Hôm nay, không chỉ là tôi bảo vệ cô nữa. Chúng ta là đồng đội, là đối tác. Cô cần làm theo chỉ dẫn, và… tin tưởng tôi tuyệt đối.”

Nguyệt gật đầu, cảm giác tin tưởng bùng lên. “Tôi sẵn sàng.”

Phong triển khai kế hoạch: chia thành hai nhóm, mỗi nhóm kiểm soát một lối tấn công. Nguyệt sẽ đi cùng anh để trực tiếp xử lý các tình huống nguy hiểm. Một nhân vật phụ xuất hiện – Diệp Thanh, trợ thủ lâu năm của Phong, chuyên về tình báo và chiến thuật. Anh ta nhanh chóng cung cấp thông tin về đối thủ: “Nhóm này được trang bị vũ khí hiện đại, có kỹ năng chiến đấu. Không thể xem thường.”

Trận chiến bắt đầu. Nguyệt và Phong tiến vào con hẻm tối, ánh đèn đường nhấp nháy phản chiếu trên các vũ khí của đối thủ. Cả hai di chuyển như một thể thống nhất: Phong dẫn đường, chỉ dẫn từng bước, Nguyệt phản ứng nhanh theo những bài tập trước đó.

Một tên đối thủ bất ngờ lao tới, nhưng Nguyệt đã phản xạ kịp thời, dùng dao ngắn chặn đòn và phản công. Phong nhanh chóng bổ trợ bằng một cú đá mạnh khiến tên khác ngã nhào. Họ phối hợp ăn ý đến mức chỉ một ánh mắt, một cử chỉ là đủ hiểu ý nhau.

Trong lúc hỗn loạn, Diệp Thanh thông báo: “Đối thủ đang tập trung một nhóm ở phía nam. Chúng ta cần xử lý trước khi họ áp sát khu trung tâm.”

Phong nhìn Nguyệt, ánh mắt nghiêm nghị: “Cô theo tôi. Chúng ta sẽ đi theo lối khác để bất ngờ đánh úp họ.”

Nguyệt gật đầu. Cô cảm thấy một luồng adrenaline chảy khắp cơ thể. Mỗi bước đi, mỗi cú né, mỗi cú đánh đều khiến cô cảm thấy sống thật sự – và gần gũi với Phong hơn bao giờ hết.

Sau gần nửa giờ chiến đấu, họ đã kiểm soát tình hình. Nhóm đối thủ phải rút lui, bỏ lại dấu vết cho thấy âm mưu lớn hơn vẫn còn đang ẩn giấu. Nguyệt thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, nhưng trong lòng trào dâng một cảm giác chiến thắng.

Phong đặt tay lên vai cô, dịu dàng nhưng vẫn sắc lạnh: “Hôm nay, cô đã làm tốt. Cô không chỉ sống sót, mà còn chứng minh mình có thể chiến đấu cùng tôi.”

Nguyệt nhìn anh, trong mắt ánh lên niềm tự hào. “Cảm ơn anh… thực sự cảm ơn.”

Sau trận chiến, họ rút về dinh thự, nơi không còn tiếng còi báo động hay tiếng súng nổ. Phong dẫn Nguyệt lên sân thượng, nơi ánh đèn thành phố phản chiếu qua khung kính, tạo nên một không gian vừa lãng mạn, vừa tĩnh lặng.

Nguyệt dựa vào lan can, nhìn ánh sáng phản chiếu trên mặt Phong, cảm giác bình yên kỳ lạ lan tỏa trong lòng. “Phong, tại sao… tại sao anh luôn ở bên tôi?” Cô hỏi, giọng run run nhưng tò mò.

Phong hít một hơi, ánh mắt dịu dàng hơn bình thường: “Bởi vì tôi… tôi tin cô. Trong thế giới này, có quá nhiều điều không chắc chắn, nhưng tôi biết, cô là người duy nhất tôi có thể tin tưởng để đứng cùng tôi.”

Nguyệt đỏ mặt, trái tim đập mạnh. Khoảnh khắc này không còn liên quan đến chiến đấu hay sinh tồn nữa, mà là sự kết nối tinh thần. Cô nhận ra, giữa bão táp, giữa nguy hiểm, tình cảm bắt đầu nảy sinh – từ sự tin tưởng, từ sự phụ thuộc và từ những giây phút cùng nhau đối mặt với cái chết.

Phong bước lại gần, tay đặt nhẹ lên vai cô. “Cô không cần giả vờ mạnh mẽ. Tôi sẽ bảo vệ cô, nhưng cô cũng cần học cách tin vào chính mình.”

Nguyệt khẽ gật đầu. Cô cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ ánh mắt và đôi tay anh, cảm giác vừa an toàn, vừa hồi hộp. “Tôi… tôi sẽ cố gắng,” cô nói, giọng run run nhưng chắc chắn.

Phong mỉm cười, cúi người gần cô hơn, ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô. “Tôi tin cô. Và tôi… sẽ không rời xa cô.”

Khoảnh khắc ấy, trên sân thượng lặng lẽ, giữa ánh sáng dịu và tiếng gió rì rào, họ đứng cạnh nhau. Nguyệt nhận ra, dù thế giới bên ngoài đầy hiểm nguy, cô không còn đơn độc. Phong là điểm tựa, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, và tình cảm giữa họ đang dần nảy nở – lặng lẽ, sâu sắc, nhưng đầy sức sống.

Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng nhịp tim của mình và của anh, biết rằng họ sẽ còn phải đối mặt với nhiều thử thách phía trước, nhưng bây giờ, cô cảm thấy sẵn sàng. Sẵn sàng để chiến đấu, để tin tưởng, và để yêu.

Hết chương 5.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×