nguyệt hồn trường an

Chương 3: Dấu Ấn Huyết Nguyệt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trăng non vừa khuất sau rặng núi phía Tây, ánh sáng bạc yếu ớt rọi qua những mái ngói cong của Trường An. Đêm vẫn tĩnh lặng, chỉ có tiếng sột soạt của lá khô dưới chân là nhắc nhở rằng, thành phố này chưa hề ngủ.

Nguyệt Linh ngồi nơi gốc ngô đồng trước sân tiệm Tụ Hồn Phường, bàn tay đặt lên trán. Trong lòng, một cảm giác lạ xâm chiếm: hình ảnh một hồ ly trắng, đôi mắt ánh bạc, máu nhuộm tuyết, hiện ra mơ hồ. Cô biết, Bạch Tẫn — hồ yêu nhập hồn cô — đang thức giấc.

“Ngươi lại xuất hiện…” – Giọng Bạch Tẫn vang lên trong đầu, réo rắt mà lạnh lẽo.

Nguyệt Linh nhắm mắt, thở dài. “Ta vẫn còn giữ lý trí. Đừng làm loạn thêm nữa.”

“Ta chỉ muốn trả nợ, một lời thề trăng bạc năm đó. Ngươi mang thân xác ta, nhưng trái tim ta vẫn chưa trọn vẹn.”

Một cơn gió thổi qua, lá ngô đồng rung rắc, tạo thành âm thanh như tiếng trống huyền bí. Trên trán Nguyệt Linh, một vết ấn hình lưỡi liềm bỗng rực sáng, ánh đỏ lan ra như máu tươi.

Cô gượng đứng, chân bước lên bậc thềm. Bỗng từ bóng tối, một bóng người áo đen xuất hiện — Trường Tư. Thanh kiếm gỗ đào treo sau lưng phát sáng, nhưng ánh sáng ấy yếu ớt trước vầng trăng đỏ lờ mờ trên cao.

“Ngươi… không sao chứ?” – Anh hỏi, giọng đều nhưng thấp.

Nguyệt Linh nhìn anh, đôi mắt pha lẫn bạc và đỏ. “Ta ổn… chỉ là dấu ấn huyết nguyệt đang thức.”

Trường Tư sững lại. Anh biết, đây là dấu ấn của lời nguyền tộc Trừ Yêu, chỉ xuất hiện khi linh hồn hồ yêu sắp vượt ra khỏi thân xác phàm trần. Nếu không kịp phong ấn, hậu quả sẽ là… vĩnh viễn không còn con người Nguyệt Linh.

“Ngươi phải để ta giúp.” – Anh bước tới, tay run run chạm vào trán cô.

Trong khoảnh khắc đó, ký ức lẫn vào nhau: hình ảnh kiếp trước hiện ra, trong mưa tuyết, một hồ ly trắng ngã gục dưới lưỡi kiếm Trường Tư, máu nhuộm trăng đỏ, lời thề bị phản bội. Hồn phách họ dường như đang trải qua cùng một khoảnh khắc lần nữa, nhưng lần này… Nguyệt Linh đang giữ phần cơ thể.

Cơn gió cuốn lá ngô đồng, mang theo mùi máu khô, vẽ nên một trận đồ ánh sáng tím nhạt quanh họ. Bạch Tẫn xuất hiện, dáng hình trong suốt, đôi mắt tràn đầy oán hận và tiếc thương.

“Ngươi định giữ cô ấy sao?” – Giọng Bạch Tẫn khàn, đầy hờn trách.

“Ta không định gì cả.” – Trường Tư nói khẽ, giọng run. “Chỉ không muốn cô ấy mất mạng vì lời nguyền của ta.”

Hồ yêu gầm lên, thân hình lan tỏa khói bạc, lao vào Trường Tư. Thanh kiếm gỗ đào lóe sáng, bầu không khí đông đặc lại, ánh trăng đỏ hắt lên mái ngói.

Nguyệt Linh cảm thấy một luồng sức mạnh dâng trào từ bên trong: hồn hồ yêu trong cô đang tìm cách kiểm soát cơ thể. Cô biết nếu không khống chế, linh hồn Bạch Tẫn sẽ chiếm trọn thân xác, biến cô thành hồ ly thực sự, không còn là con người.

“Dừng lại!” – Cô hét lên, niệm chú. Luồng sáng từ bàn tay cô bắn ra, quấn lấy hồn hồ, tạo thành vòng phong ấn tạm thời. Bạch Tẫn rú lên, biến dạng trong ánh sáng tím, rồi dần thu nhỏ lại, rút vào trong Nguyệt Linh.

Trường Tư thở dốc, tay vẫn giữ kiếm, mắt nhìn cô đầy lo lắng. “Ngươi…” – Anh nói khẽ – “Ngươi còn sống, nhưng lần tới… ngươi có thể không giữ được nó nữa.”

Nguyệt Linh gật đầu, mắt rực ánh bạc. “Ta biết… nhưng không để hắn chiếm hoàn toàn, ta sẽ đấu đến cùng.”

Trên trán cô, vết ấn huyết nguyệt vẫn âm thầm nhấp nháy, nhắc nhở rằng định mệnh giữa người và yêu chưa bao giờ kết thúc. Trăng đỏ soi xuống, gió thổi qua mái ngói, mang theo tiếng chuông xa xăm như lời nhắc nhở từ kiếp trước:

“Khi trăng đỏ mọc, tình yêu và hận thù sẽ giao hòa, chỉ còn một linh hồn đứng giữa.”

Nguyệt Linh ngẩng nhìn Trường Tư, ánh mắt pha lẫn sợ hãi và quyết tâm.

“Kiếp trước, chúng ta đã sai lầm… kiếp này, ta sẽ không để điều đó lặp lại.”

Trường Tư không đáp, chỉ đưa tay che chắn cho cô dưới ánh trăng đỏ, đôi mắt tím nhạt chứa đựng một nỗi đau giấu kín, mà bất cứ lời nói nào cũng không thể diễn tả.

Ngoài trời, lá ngô đồng tiếp tục rơi rắc, tiếng gió hòa cùng âm thanh sột soạt của tro tàn, vẽ nên một Trường An vừa cổ kính vừa ma mị. Trong khoảnh khắc ấy, hai con người đứng giữa linh hồn và trần thế, biết rằng hành trình phía trước sẽ đầy hiểm nguy, nhưng cũng chính là lúc định mệnh bắt đầu thật sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×