nguyệt hồn trường an

Chương 4: Hồn Gió Nơi Chùa Dược Vương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, Trường An chìm trong sương mù trắng như bột. Tiếng chuông chùa Dược Vương từ xa vang vọng, kéo theo từng nhịp tim loạn nhịp trong lòng những kẻ đi qua. Cây ngô đồng già đứng lặng, lá vàng rơi rơi như rải xuống từng bước chân, vẽ nên con đường dẫn đến cõi âm.

Nguyệt Linh và Trường Tư bước qua cổng chùa, không gian tĩnh mịch đến mức từng tiếng thở cũng vang vọng trong màn sương. Bên trong sân, mùi tro và hương trầm hòa lẫn, cùng với những tấm bùa treo rách rưới, tạo ra bầu không khí vừa u tịch vừa đầy áp lực.

“Ngươi cảm nhận được không?” – Trường Tư lên tiếng, giọng thấp nhưng sắc bén.

Nguyệt Linh gật đầu. “Có… nhiều linh khí xáo trộn. Chúng đang bị kẹt lại nơi này, không chịu siêu thoát.”

Họ tiến vào giữa sân, nơi một trận đồ ánh sáng tím hiện ra, quấn lấy ba cây cột đá cổ. Mọi thứ xoay tròn, như đang dẫn dắt linh hồn vào vòng lặp vô tận. Ở tâm điểm, một linh hồn hồ ly khổng lồ đang cố thoát ra khỏi kết giới, gào rú trong sương.

“Đó là hồ yêu đã bị phong ấn từ trăm năm trước!” – Trường Tư nói khẽ, mắt dõi theo những mảnh khói bạc xoáy lên trời. “Nếu không chặn kịp, nó sẽ nuốt chửng linh hồn trần và chính ngươi, Nguyệt Linh.”

Nguyệt Linh cảm thấy hồn hồ Bạch Tẫn trong mình nhảy múa, muốn thoát ra. Cô hít một hơi thật sâu, niệm chú cổ. Từng ký tự bạc hiện lên trên lòng bàn tay, phát ra luồng sáng trăng yếu ớt nhưng đủ sức kéo hồn hồ vào trật tự.

“Ta sẽ phối hợp với ngươi,” – Trường Tư nói, đưa kiếm ra, luồng sáng xanh lóe lên. “Ngươi giữ hồn, ta phong kết giới.”

Họ đồng loạt hành động. Nguyệt Linh dồn toàn bộ linh lực, hồn hồ trong cô quẫy đạp dữ dội, khiến khói trắng bùng lên như bão tố. Trường Tư dùng kiếm vẽ lên không trung, từng chữ phù tinh hiện ra, ánh sáng xanh và tím giao hòa.

Một tiếng rú vang khắp chùa. Hồ ly khổng lồ vươn thân, mắt đỏ rực nhìn Nguyệt Linh, gầm lên như muốn nuốt chửng cô.

“Bạch Tẫn… dừng lại!” – cô hét, giọng run nhưng quyết tâm. Ánh sáng từ tay cô bắn ra, cuốn lấy hồn hồ, trấn áp mọi cơn quấy nhiễu.

Trường Tư siết chặt chuôi kiếm, miệng niệm chú nhanh. Ánh sáng hai màu va chạm, kết giới dần hình thành, bao bọc linh hồn hồ ly. Khói trắng loãng ra, rồi tan biến, để lại một hồ ly nhỏ hơn trong suốt, hiện hình trong lòng Nguyệt Linh.

Nguyệt Linh kiệt sức, quỳ gối trên nền đá. Bạch Tẫn hiện ra trong đôi mắt cô, mỉm cười dịu dàng nhưng pha chút đau thương.

“Ngươi đã mạnh hơn, Nguyệt Linh. Nhưng một ngày nào đó… ta sẽ không thể bị phong ấn nữa.”

Trường Tư nhìn cô, mắt tím nhạt, giọng trầm:

“Ngươi có biết… lần đầu ta nhìn thấy kiếp trước, chính ta là kẻ đã… đẩy ngươi vào vòng phong ấn này?”

Nguyệt Linh lặng đi, gió thổi qua mái ngói, mang theo tiếng lá rơi và âm thanh từ kiếp trước: máu, trăng, và lời thề bị phản bội. Cô cảm nhận được nỗi đau trong lòng Trường Tư — một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, như thể họ đã từng trải qua điều này trăm năm trước.

“Kiếp này,” cô nói khẽ, “ta sẽ không để điều đó lặp lại. Dù phải chịu đau, ta vẫn giữ trái tim mình.”

Ánh trăng xuyên qua mái ngói, rọi xuống sân chùa, phản chiếu trong đôi mắt hai người. Trong khoảnh khắc ấy, Nguyệt Linh và Trường Tư đứng giữa linh hồn và trần thế, biết rằng hành trình phía trước sẽ còn đầy hiểm nguy, nhưng cũng là lúc định mệnh thực sự bắt đầu.

Ngoài sân, lá ngô đồng tiếp tục rơi rắc, tiếng gió hòa cùng âm thanh sột soạt của tro tàn, vẽ nên một Trường An vừa cổ kính vừa ma mị. Trăng đỏ lặng lẽ soi xuống, nhắc nhở rằng khi hồn và người giao hòa, định mệnh sẽ được viết lại bằng máu và ánh trăng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×