nguyệt hồn trường an

Chương 5: Âm Hồn Ngọc Hồ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm khuya, sương mù dày đặc phủ kín Trường An. Thành phố như chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lá rơi xào xạc và hơi thở lạnh từ sông Vị. Trăng non ẩn sau mây, ánh sáng yếu ớt vẽ nên những con phố cổ mờ mịt, nơi linh hồn lạc giữa hai cõi vẫn chưa siêu thoát.

Nguyệt Linh đứng trước hồ nước nhỏ bên cạnh tiệm Tụ Hồn Phường. Nước hồ phản chiếu ánh trăng mờ, nhưng kỳ lạ thay, trong lòng hồ, một bóng hồ ly trắng khẽ lay động. Đó là Bạch Tẫn, hồ yêu đã bị phong ấn trong thân xác cô từ nhiều năm trước.

“Ngươi… lại trở về,” – giọng Bạch Tẫn vang lên, vừa khàn, vừa dịu dàng. “Trăng non thế này… có phải ngươi muốn hợp lực với ta không?”

Nguyệt Linh khẽ hít một hơi sâu. Tay run run đặt lên mặt nước, ánh trăng lọt qua khe lá, chiếu xuống lòng hồ. “Ta không muốn ngươi chiếm trọn cơ thể. Nhưng… nếu muốn cứu linh hồn, ta sẽ để ngươi xuất hiện, dù chỉ một phần.”

Bạch Tẫn mỉm cười, ánh bạc lan ra quanh thân, hòa vào ánh sáng trăng. Cơn gió thổi qua, tạo thành những vòng xoáy nhỏ, kéo theo hơi sương và linh khí tan ra từ hồ, vẽ nên một trận đồ ánh sáng nhỏ trên mặt nước.

Cùng lúc, bóng Trường Tư xuất hiện từ phía sau, tay vẫn cầm thanh Thanh U, ánh sáng tím nhạt phản chiếu trên mái ngói. Ánh mắt anh trầm, nhưng sâu thẳm là nỗi đau bị kiềm chế suốt nhiều năm:

“Ngươi… ngươi biết rằng,” – giọng anh khàn khàn – “ta không thể yêu người trần, Nguyệt Linh. Nếu trái tim ta động, hồn nàng sẽ mất… và ta sẽ mất cô ấy vĩnh viễn.”

Nguyệt Linh khẽ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh ánh bạc của hồ ly. “Ta biết. Nhưng lần này… chúng ta phải hợp lực. Nếu không, linh hồn trần sẽ lại mắc kẹt nơi chùa Dược Vương.”

Trường Tư siết chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng xanh lục lạnh lùng. Anh bước lên, đặt kiếm ngang trước mặt, niệm chú cổ. Từng chữ phù tinh hiện lên như những luồng gió, kéo theo ánh sáng tím quấn quanh Nguyệt Linh và hồ ly.

Bạch Tẫn lao lên, thân hình lan tỏa khói bạc, đôi mắt đỏ rực. Linh hồn hồ ly muốn chiếm trọn cơ thể, nhưng bị ánh sáng trấn áp. Nguyệt Linh giơ tay, niệm một câu chú mạnh hơn, ánh trăng lọc qua lòng bàn tay, tạo thành hồn ngọc bao quanh hồ ly.

Tiếng rú của hồ ly vang lên dữ dội, hòa với tiếng gió xào xạc của ngô đồng. Trường Tư lao lên, chém thanh Thanh U theo vòng cung, phá vỡ phần linh khí hỗn loạn. Ánh sáng xanh và bạc va chạm, tạo ra luồng năng lượng rung chuyển mặt hồ.

Nguyệt Linh cố gắng, cảm nhận hồn hồ đang mềm mại theo từng nhịp niệm chú. Hồn ngọc phát sáng, hương trầm hòa vào ánh trăng, kéo Bạch Tẫn vào trật tự. Hồ ly nhỏ lại, chỉ còn hình dáng mờ ảo trong lòng Nguyệt Linh, nhưng sức mạnh của nó vẫn tồn tại.

Trường Tư thở hổn hển, tay vẫn giữ kiếm. “Ngươi… kiểm soát được nó sao?” – ánh mắt anh vừa ngạc nhiên, vừa lo sợ.

Nguyệt Linh gật đầu, giọng run run nhưng kiên quyết. “Ta… có thể. Nhưng lần tới… ta không chắc còn giữ được.”

Bạch Tẫn mỉm cười trong ánh sáng trăng, đôi mắt bạc dịu dàng nhìn cô:

“Ta sẽ không làm hại ngươi, Nguyệt Linh. Nhưng một ngày nào đó… trăng đỏ sẽ lại mọc.”

Trường Tư lặng im, ánh mắt u buồn. Anh biết lời nguyền trên mình không cho phép anh yêu người trần, nhưng trái tim lại rung lên khi thấy cô đứng dưới trăng, tay nắm hồn hồ, ánh mắt pha lẫn bạc và đỏ.

“Ta không thể yêu,” – anh thở dài. “Nhưng… ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Nguyệt Linh nhìn anh, đôi môi khẽ mỉm cười. Trong khoảnh khắc ấy, gió thổi qua mái ngói, lá ngô đồng rơi rắc, tạo nên âm thanh như lời ru của Trường An.

Trăng non vẫn mờ, ánh sáng bạc hòa vào lòng hồ, làm bừng lên một cảnh tượng vừa huyền ảo, vừa bi thương. Hai con người đứng giữa linh hồn và trần thế, biết rằng định mệnh đang nắm giữ họ, và rằng những ngày tiếp theo sẽ còn thử thách hơn gấp bội.

Ngoài sân, hồ nước lặng yên, nhưng từ dưới đáy, những luồng khói bạc vẫn lay động, nhắc nhở rằng Bạch Tẫn chưa bao giờ rời đi hoàn toàn. Và một ngày trăng đỏ, nó sẽ trở lại… để hoàn tất lời thề kiếp trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×