nguyệt hồn trường an

Chương 6: Kiếp Luân Hồi Trăng Đỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm Trường An lại chìm trong màn sương bạc, nhưng lần này ánh trăng đỏ nhàn nhạt soi xuống mái ngói cổ, phản chiếu trên sông Vị như dải máu loang. Thành phố cổ tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá ngô đồng xào xạc theo từng bước chân, như nhắc nhở rằng định mệnh đang vận hành.

Nguyệt Linh ngồi trước tấm gương đồng cổ, bàn tay đặt trên mặt kính. Ánh trăng đỏ lọt qua khe cửa, chiếu thẳng vào vết ấn hình lưỡi liềm trên trán cô. Trong khoảnh khắc đó, ký ức kiếp trước tràn về: máu nhuộm trăng, một hồ ly trắng gục ngã dưới thanh kiếm Trường Tư, và một lời thề bị phản bội vang vọng khắp cõi âm.

“Ngươi… lại đứng trước ta,” – giọng Bạch Tẫn vang lên, pha giữa oán hận và tiếc thương. “Trăng đỏ lần này… sẽ không chỉ thử ngươi, mà cả người trừ yêu kia.”

Cô nhắm mắt, cố gắng kiểm soát hồn hồ bên trong. “Ta biết. Nhưng lần này… ta không sợ. Dù đau, ta sẽ đấu với định mệnh.”

Bên ngoài, bóng Trường Tư lặng lẽ xuất hiện, thanh Thanh U lóe sáng trong ánh trăng đỏ. Ánh mắt anh tím nhạt, nhưng sâu thẳm là nỗi đau kiềm chế bao năm. Anh bước lại gần, giọng trầm:

“Ngươi… biết rằng ta không thể yêu người trần. Nếu trái tim ta rung lên, linh hồn ngươi sẽ biến mất. Nhưng… ta sẽ không để ai hại ngươi.”

Nguyệt Linh mở mắt, ánh bạc pha trộn đỏ trong đôi đồng tử. “Ta không cần ngươi yêu. Chỉ cần… bảo vệ ta, và cùng ta giải cứu những linh hồn bị mắc kẹt.”

Một cơn gió thổi qua, lá ngô đồng rung rắc, tạo thành âm thanh như tiếng chuông vọng từ kiếp trước. Trường Tư thở dài, kéo cô vào trong ánh sáng từ thanh kiếm, bảo vệ cô khỏi những luồng linh khí hỗn loạn.

Đêm nay, trận đồ kiếp trước lại tái hiện: trên mặt hồ phản chiếu, những bóng người mờ ảo hiện ra — hình ảnh chính Trường Tư và Nguyệt Linh trong kiếp trước, đang đối diện với hồ ly trắng, máu nhuộm trăng đỏ. Quá khứ và hiện tại giao hòa, nhắc nhở rằng định mệnh chưa từng kết thúc.

Nguyệt Linh giơ tay, niệm chú cổ, tạo ra vòng phong ấn ánh trăng đỏ. Bạch Tẫn quẫy đạp, nhưng bị ánh sáng bao bọc. Thanh kiếm Trường Tư quét ngang, luồng năng lượng xanh tím va chạm với bạc đỏ, làm mặt hồ rung chuyển dữ dội.

“Ngươi không còn là bé thơ nữa,” – Bạch Tẫn nói khẽ, giọng vừa ngọt ngào vừa lạnh lẽo. “Ta không hại ngươi… nhưng một ngày trăng đỏ, ta sẽ lại xuất hiện.”

Nguyệt Linh cắn môi, cảm nhận hồn hồ trong mình mềm mại theo nhịp niệm chú. Ánh trăng đỏ phản chiếu trên mặt, hòa vào ánh sáng từ tay cô, tạo thành một cầu nối giữa hai linh hồn, giữa trần thế và cõi âm.

Trường Tư đứng bên, mắt dõi theo, trái tim dường như muốn vỡ vụn. Anh biết lời nguyền không cho phép yêu, nhưng trước cảnh tượng này, lòng anh rung lên mạnh mẽ.

“Ta không thể yêu… nhưng ta sẽ bảo vệ ngươi,” – anh thì thầm.

Nguyệt Linh nhìn anh, đôi mắt lấp lánh ánh bạc và đỏ. “Ta biết. Chỉ cần ngươi ở bên, ta có thể chống lại định mệnh.”

Bên ngoài, lá ngô đồng tiếp tục rơi, tiếng gió hòa cùng âm thanh sột soạt của tro tàn. Trăng đỏ soi xuống thành phố, nhắc nhở rằng kiếp luân hồi vẫn chưa kết thúc, và cả hai sẽ còn đối diện với nhiều thử thách bi thương hơn nữa.

Hồ ly nhỏ bên trong Nguyệt Linh khẽ rùng mình, ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Cô biết, sức mạnh này có thể cứu những linh hồn lạc lối, nhưng cũng sẽ đưa cô đến bờ vực mất đi chính mình.

Trong khoảnh khắc ấy, Nguyệt Linh và Trường Tư đứng giữa ánh trăng đỏ, giữa kiếp trước và kiếp này, biết rằng định mệnh đã vẽ sẵn con đường đầy đau thương, nhưng cũng chính là nơi tình cảm của họ âm thầm nảy mầm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×