Con đường sau thành không còn là đất, cũng chẳng phải gió. Nó như một vệt hơi — mềm, lạnh, và biết rút lại nếu bước sai nhịp. Lăng Vân đi đầu, tay cầm cân nhịp, ánh sáng từ quả giọt sương nhỏ soi lối. Sau lưng, người áo rơm đi sát, mùi rơm cháy và mùa vụ theo từng hơi thở. Còn Tử Dạ, hắn vẫn im như một vách núi, nhưng hơi im ấy nay có thêm sức người — biết khẽ lay khi nàng quay lại.
“Cẩn thận.” – Giọng hắn vang không qua tai mà từ trong xương sườn nàng dội ra.
“Con đường này có thể đổi chiều nếu ngươi nghĩ đến điều muốn giữ.”
“Giữ?” – nàng khẽ hỏi, – “Nếu thứ ta muốn giữ là ngươi thì sao?”
Tử Dạ không đáp ngay. Hắn bước lên một nhịp, ánh tím trong mắt tối đi. “Vậy con đường sẽ nuốt ta trước, rồi ngươi sau.”
Nàng cúi đầu, không biết nên cười hay khóc. Trăng ở đâu đó trên cao rớt xuống vài hạt sáng, như sương hay lệ. Người áo rơm nhìn hai người, chỉ nói nhỏ: “Cứ đếm. Nhịp là cầu.”
Họ cùng hít vào. Giữ… năm… ba… một.
Con đường mềm hơn, phẳng như mặt nước. Xa xa, một vòm sáng bắt đầu hiện – chỗ giao của tất cả “giữa”. Nơi ấy, Tử Dạ nói, là Tâm Thượng – điểm nối để tách một thành hai, và hai về một.
Khi đến gần, Tâm Thượng giống như một hồ khổng lồ treo giữa không trung. Nước trong đến mức không có phản chiếu, chỉ thấy lưng trời ngược phía dưới. Trên mặt hồ, vô số chữ nổi lên rồi tan, mỗi chữ đều từng là tên của ai đó: có An, Phù, Tĩnh, Thương, Dạ, Vân...
Những chữ tan ra thành khói, chạm vào người là thấm, chạm vào tim là nhớ.
Tử Dạ đứng ở mé hồ, áo trắng kéo dài như cánh chim. “Đây là nơi ta sinh ra,” hắn nói, giọng không còn là tiếng, mà là hồi âm của nước.
“Không có cha, không có mẹ, chỉ có giữa sinh ra giữ. Mỗi người đi qua, để lại nửa tên của mình trong nước này.”
“Còn ngươi?” – Lăng Vân hỏi, mắt không rời dòng nước.
“Tên ngươi có trong đó không?”
“Đã từng.” – Hắn nhìn xuống, khẽ cười, một nụ cười đau và hiền. “Nhưng ta đã chẻ đôi nó. Một nửa ở đây, một nửa trong ngươi.”
“Trong ta?” – nàng sững người.
“Phải.” – Hắn bước đến gần, đưa tay chạm nhẹ trán nàng. Ấn Nguyệt Huyết hiện lên, sáng đỏ như trăng rỉ máu. “Ngươi nghĩ vì sao ta cứu ngươi đêm đó? Vì ta thấy ấn này. Nhưng thật ra…” – hắn dừng lại, mắt dịu đi – “vì ta nhận ra tên mình trong huyết mạch của ngươi.”
Lăng Vân lùi một bước, cả người run rẩy. “Tên ngươi… ở trong ta?”
“Phải. Nửa phần ‘Dạ’ đã hoá thành phần ‘Vân’.” – hắn khẽ thì thầm. – “Một người không thể mang hai nửa cùng sống. Nên một trong hai phải tan.”
Không khí đông lại. Hồ lặng. Chữ trên mặt nước ngừng tan. Ngay cả người áo rơm cũng cúi đầu, nắm chặt dây thắt.
“Vậy ta chết, ngươi sống?” – nàng nói, giọng nghẹn.
“Hay ngược lại?”
“Không phải chết.” – Tử Dạ lắc đầu. – “Là trở lại một.”
“Nhưng nếu một,” nàng nói, “thì còn đâu ta và ngươi?”
Hắn nhìn nàng rất lâu, ánh mắt như gom hết những đêm trăng chưa tròn. “Ta không biết. Có thể khi trở lại, ta chỉ còn là gió. Còn ngươi... là vết mưa.”
Người áo rơm phá vỡ im lặng: “Nếu vậy, để ta giữ giữa thay các ngươi.”
Tử Dạ quay phắt: “Ngươi mà giữ, thân này tan thành tro.”
“Thì tro cũng biết đếm.” – anh cười, răng trắng lấp ló trong ánh sương. “Ta sinh ra để buộc. Buộc người với người, buộc nhớ với quên. Nếu hai ngươi thành một, ít nhất để ta làm nút nối.”
Anh tháo vòng rơm khỏi tay, ném xuống hồ. Sợi rơm vừa chạm mặt nước, lửa bốc lên. Rơm cháy không mùi, ánh đỏ dội lên khuôn mặt cả ba người.
Tử Dạ nắm vai anh, giọng trầm mà run: “Ngươi không còn đường quay lại.”
“Ta chưa bao giờ có.” – Người áo rơm đáp. “Từ khi đặt tên, đã biết sẽ bị đốt để người khác nhớ. Thế là đủ.”
Ánh sáng từ rơm cháy lan ra mặt hồ, làm nước nổi bọt. Những chữ chưa kịp tan tụ lại thành một vệt dài – như sợi chỉ bạc kéo giữa hai đầu trời.
Tử Dạ nhìn, rồi chậm rãi nói: “Được. Ta sẽ nối.”
Hắn bước xuống hồ, nước không ngập, mà ôm lấy chân hắn. Mỗi bước đi, ánh trăng trong nước chao nghiêng. Lăng Vân đứng trên bờ, thấy hình hắn tách đôi – một nửa trắng sáng, một nửa tối sẫm. Nửa tối mờ đi, nửa sáng rực dần.
Hắn dừng lại giữa hồ. Quay sang nàng: “Đếm.”
Lăng Vân cầm cân nhịp, quả giọt sương phát sáng, treo trên đầu ngón tay. Giữ… năm… ba… một.
Ở “giữ”, Tử Dạ ngẩng đầu, để ánh trăng soi lên ấn giữa trán. Ấn đó đỏ rực rồi vỡ.
Ở “năm”, hắn bước thêm, nước quanh hắn bốc hơi thành những chữ bay lên: Dạ, Vân, Giữ, Quên, Nhớ…
Ở “ba”, Lăng Vân đưa tay ra, ấn của nàng cũng sáng, màu đỏ hòa vào ánh trắng.
Ở “một” – cả hai va vào nhau.
Ánh sáng nổ tung như trăng vỡ. Cả hồ hóa thành bầu trời, bầu trời hóa thành nước. Lăng Vân thấy mình rơi, không biết là lên hay xuống. Trong khoảnh khắc, mọi ký ức ùa về: mái nhà cháy, tiếng mẹ ru, tiếng gọi “Vân”, cái nhìn của Tử Dạ, và cả nụ cười khô của người áo rơm. Tất cả quấn lại, xoay thành một vòng lốc sáng.
Khi nàng mở mắt, thế giới đã đổi khác.
Không còn hồ. Không còn trăng. Chỉ có một cánh đồng xám tro trải đến vô tận. Ở giữa cánh đồng, một gốc cây đen trơ trụi – là Tử Dạ. Không, không hẳn là hắn. Là một hình người lặng yên, da như tro, mắt như tàn trăng.
Nàng chạm vào. Da hắn lạnh. Nhưng nơi tim, có một nhịp.
Giữ… năm… ba… một.
Nó trùng với nhịp của nàng.
“Ngươi còn không?” – nàng hỏi, môi run.
Một tiếng thì thầm thoảng qua: “Ta không còn nguyên, nhưng còn giữ.”
“Còn nhớ ta?” – nàng khẽ cười, nước mắt rơi.
“Nhớ… không phải để gọi.” – Hắn nói, giọng yếu nhưng rõ. – “Nhớ để im.”
Nàng đặt tay lên ngực hắn. “Nếu phải im mãi, ta sẽ im cùng.”
“Không.” – Hắn mở mắt, ánh tím đã biến thành trắng ngà. “Ngươi phải đi tiếp. Còn một nửa tên ngươi vẫn bị giữ ngoài kia. Nếu không trả, cửa không mở.”
“Trả cho ai?”
“Cho trăng.” – Hắn nắm tay nàng, đầu ngón tay rạn tro. “Trăng là chứng. Trả nó, ngươi sẽ được tự do. Còn ta… sẽ thành đất.”
“Không!” – Nàng hét. “Nếu không có ngươi, tự do để làm gì?”
Tử Dạ mỉm cười, nụ cười mà nàng biết hắn đã phải đau để giữ. “Tự do… để còn đếm. Khi còn đếm, ngươi còn nhớ. Khi còn nhớ, ta chưa mất.”
Nàng bật khóc, ôm lấy hắn. Hơi ấm dần tan trong tay. Gió thổi qua đồng xám, tro bay thành vòng xoáy, rồi hóa thành hàng nghìn cánh hoa đào mờ ảo.
Hoa không rơi. Hoa trôi ngược lên trời.
Lăng Vân đứng dậy. Mảnh ngọc Quên vẫn còn trong áo, sáng mờ. Nút Nhịp của người áo rơm đã biến mất, chỉ còn lại một vệt dây rơm cháy dang dở. Nàng nhặt lên, buộc vào cổ tay.
Dưới chân, tro đã nguội, hóa thành đất. Trên đất, nảy lên một mầm xanh.
Một giọng nói xa xăm – của Tử Dạ, hay của gió, nàng không biết – vang lên:
“Giữ… không phải là đứng. Giữ… là biết khi nào thả.”
Nàng cúi xuống, hôn lên mầm non. Mùi đất pha với quế và rơm khô quyện lại thành thứ mùi mà nàng từng chỉ thấy trong mơ – mùi của nhà.
Nước mắt rơi, nhưng không mặn. Nàng ngẩng lên, nhìn bầu trời đang dần xanh, thấy trăng tròn trở lại – không rách, không nứt, chỉ còn một vết sẹo mảnh như sợi tóc.
“Ta trả nửa tên còn lại.” – nàng nói khẽ. – “Không để mất, mà để hoàn.”
Nàng nhắm mắt, thì thầm: Lăng Vân – đủ.
Gió nổi, trăng sáng. Cả thế giới như thở ra sau một giấc dài.
Phía xa, nơi Tử Dạ từng đứng, gốc cây đen đã hóa thành người, nhưng là một hình dáng khác: tóc trắng, y phục tro, ánh mắt không tím cũng chẳng đen. Hắn không nhớ mình là ai, chỉ biết cúi xuống nhìn bàn tay, thấy một vệt đỏ mảnh – hình lưỡi trăng.
Gió thổi qua, mang theo tiếng đếm ngược:
Giữ… năm… ba… một.
Hắn nhìn lên trời, mỉm cười – vô thức, nhưng ấm. Ở xa xa, trên cánh đồng, Lăng Vân đang bước đi, áo xanh phất nhẹ. Hắn không gọi, nàng không quay. Nhưng giữa hai người, nhịp vẫn cùng nhau.
Kết chương 11 – “Giữa Hai Ta”
Ánh trăng tròn trở lại, nhưng sẹo còn đó. Lăng Vân mang nửa tên đã đủ, tiếp tục hành trình tìm lại những linh hồn bị giam trong “Giữa”. Còn Tử Dạ – kẻ đã hóa thành đất – bắt đầu sống một kiếp mới, giữa cõi người, như một truyền thuyết chưa ai đặt tên.
Bởi có những người sinh ra để giữ,
và có những người được sinh ra để biết khi nào thả.